Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 114 : Ngoại truyện TYĐS phần 14

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


- Linda, có chuyện gì vậy. - Thiên Bảo đang trên đường đến chổ của Rose thì nhận được điện thoại của trợ lý Linda.



- Trong nhà của anh, có một cô gái bị ngất xĩu. Tôi phải làm thế nào đây? - Linda hoảng hốt nói.



Chiếc xe thể thao màu vàng đang chạy nhanh trên đường bỗng nghe tiếng thắng

két rít lên, Thiên Bảo cho xe dừng lại vào bên vệ đường.



- Cô nói gì? Bị ngất sao? - Thiên Bảo hỏi lại một lần nữa, sợ mình nghe nhầm.



- Đúng vậy, cô ấy đã bất tỉnh dưới sàn nhà, tôi vừa đỡ cô ta lên ghế rồi. Anh đang ở đâu vậy, mau tới giúp tôi. - Linda nói.



- Cô gọi taxi đưa cô ta đến bệnh viện đi, tôi… tôi đang có việc gấp. - Thiên Bảo lưỡng lự, Rose đang đợi anh.



Linda nghe xong liền hét lên:” Này, sức của tôi làm sao có thề đưa cô ta xuống bãi xe chứ. Nếu anh không về tôi cũng bỏ mặc đó.”



Anh Thư nằm trên ghế nghe tiếng hét của Linda thì từ từ mở mắt ra, cô nhìn

thấy dáng vẻ hung dữ của Linda trước mắt thì khẽ lên tiếng.



- Tôi không sao cả, đừng làm phiền anh ấy.



Linda nghe tiếng nói của Anh Thư liền quay lại nhìn cô gái gương mặt xanh xao nằm trên chiếc ghế dài. Sau đó tiếp tục nói vào điện thoại:” À, cô ấy

tỉnh lại rồi. Tôi còn có việc nên mang đồ đến phải đi ngay.”



Thiên Bảo ngồi trong xe, không biết nên quay về xem Anh Thư thế nào hay tiếp

tục đi đến chổ Rose. Anh khởi động xe chạy đi tới phía trước mà không

suy nghĩ nhiều nữa, đối với Thiên Bảo hiện tại Rose chính là người quan

trọng nhất trong lòng.



Thiên Bảo đi đến Phạm thị, mọi ánh mắt

đều đổ về phía anh. Cac cô gái đều nhận ra đây chính là diễn viên Thiên

Bảo nỏi tiếng, vì sao hôm nay lại xuất hiện tại công ty nhỉ. Thiên Bảo

biết hiện tại mọi ánh mắt đều hướng về phía mình nên nhanh chóng đi lên

phòng làm việc của Rose.



Thiên Bảo bước vào phòng làm việc,

nhìn thấy hình bóng cô gái nhỏ bé đang đứng nhìn ra bên ngoài. Bầu trời

trong xanh, đôi mắt cô ấy thật buồn ngấn lệ, Thiên Bảo cảm thấy trong

lòng vô cùng xót xa, nhưng biết chính bản thân mình không thể đem lại

hạnh phúc mà cô ấy mong muốn. Thiên Bảo bước một bước đến gần phía Rose

khẽ nói.



- Rose, em lại khóc sao?



- Anh đến rồi à,

quả thật khi em cô đơn em đau buồn, chỉ còn một mình anh để em tìm đến.

Ngày trước em tử chối tình cảm của anh, chắc tâm trạng của anh cũng

giống em thế này. Phải từ bỏ những thứ mà mình yêu thương quen thuộc.



- Rose, đừng khóc nữa. Nhìn thấy nước mắt của em, anh cảm thấy mình thật

vô dụng, là bản thân anh không tốt không thể giúp em hạnh phúc. - Thiên

Bảo đứng cùng Rose, ánh mắt cùng nhìn về một hướng.



- Em biết

anh ấy từ khi quay về đã thay đổi, nhưng không nghĩ một con người có thể thay đổi như vậy. Tình yêu có phải là đau khổ, là thương tâm đúng không anh? Từ khi em nhận ra tình cảm của mình dành cho Tuấn Khôi, cũng chính là lúc em mất đi con người vô tư không lo nghĩ trước đây mà nhận về

mình bao nhiêu đau buồn.



- Nếu em thích cậu ta như vậy, vì sao không nói rõ cho cậu ta biết. Tuấn Khôi ngày xưa em thích, hiện tại em

vẫn còn tình cảm. Ngày xưa Tuấn Khôi theo đuổi em, hiện tại em có thể

theo đuổi cậu ta.



Rose nghe lời Thiên Bảo nói liền mở to đôi mắt long lanh nhìn về phía Thiên Bảo mà nói:” Anh nói em theo đuổi Tuấn Khôi sao?”



- Đúng vậy, em là một cô gái đặc biệt. Không có mong muốn nào tự dưng đạt được, ít nhất phải tốn chút ít công sức. Nếu như em muốn Tuấn Khôi, hãy tấn công cậu ta. - Thiên Bảo nói.



- Nhưng…



- Mọi rào cản trước mắt, xem nó là thử thách mà em phải vượt qua để có được cái mà em cần. - Thiên Bảo lại nói.



Rose im lặng, trong lòng có chút hồi hộp. Những điều Thiên Bảo nói quả nhiên không sai, nếu như anh ta quên mất cô, cô sẽ khiến anh ta phải say mê

cô như trước kia.



- Cảm ơn anh, Thiên Bảo.



- Em nhất định phải có được hạnh phúc. Nhưng hãy hứa với anh, như hôm nay khi nào em cảm thấy buồn, hãy gọi cho anh. Dù ở bất cứ nơi nào, anh sẽ đến bên

cạnh em.



- Thiên Bảo, anh thật tốt với em. - Rose nhìn vào đôi mắt Thiên Bảo mà cảm động.



Thiên Bảo mỉm cười, dùng tay lau đi giọt nước mắt trên bờ mì của Rose. Trong

lòng anh biết, nếu như anh cứ cố chấp theo đuổi ép Rose yêu anh thì có

lẽ anh sẽ mất đi cô mãi mãi. Người cô yêu không phải là anh, điều này

chỉ có thể tự trách số trời không cho trái tim cô có anh. Anh không muốn mất đi cô gái này, luôn muốn bên cạnh mà bảo vệ chăm sóc. Vì vậy anh

quyết định chọn cách âm thầm bên cạnh, để cô xem anh như một người bạn

thân mà chia sẽ để ít ra anh còn biết cô đang sống tốt mà an tâm.



Tại phòng bảo vệ toà nhà cao ốc RoYal, Tuấn Khôi đang ngồi xem lại camera

đặt trước cửa phòng của tổng giám đốc. Minh Trí đã nói trong ba ngày anh phải tra ra vì sao tài liệu mật kia bị ộ qua Phạm gia. Tuấn Khôi chỉ

vừa lưu tài liệu mật vào bên trong máy lúc ban sáng, vì vậy chỉ cần ngồi xem lại trong ngày hôm đó bao nhiêu người ra vào phòng tổng giám đốc sẽ khoanh vùng được những người nghi ngờ.


Trong phòng tắm, đang trong giây phút thư giãn nhất. Thiên Bảo nghe mùi khét, sau đó là khói bót nghi ngút và cuối cùng là tiếng la thất thanh từ

gian bếp... Thiên Bảo không biết chuyện gì xảy ra, nhanh chóng lấy chiếc khăn quấn vào người mà chạy ra ngoài. Nhìn thấy phòng bếp khói bay nghi ngút, lửa trên bếp vẫn còn cháy lan ra, Anh Thư vẫn còn bên trong...



Thiên Bảo nhanh chóng lấy bình cứu hoả đến dập tắt lửa. Nhìn chiếc chảo cháy

đen cũng không biết là thứ gì đang bên trong đó. Sau đó ánh mắt giận dữ

nhìn sang con mèo đen đang sợ hãi ngồi co rút vào trong góc bếp khóc ấm

ức. Thiên Bảo liền ngui tức giận trong lòng mà quay sang nói:



- Cô có biết nấu ăn không hả?



- Tôi làm theo sách nấu ăn. -Anh Thư cúi đầu nói.



Thiên Bảo nhìn sang quyển sách bị cháy nham nhở.



- Là nó. - Thiên Bảo chỉ vào.



Anh Thư gật gật.



- Vừa nấu vừa xem.



Anh Thư lại gật.



- Cái gì đang ở bên trong chảo này.



- Là thịt bò... tôi đang làm món bò bít tết ấy.



Thiên Bảo nhìn miếng thịt cháy đen, nhìn thấy gương mặt lấm lem lọ của Anh

Thư cũng không nhịn được cười. Anh Thư bớt hoảng sợ nhìn về phía Thiên

Bảo thì vội vàng đỏ mặt, là anh ta chỉ đang mặc một chiếc khắn tắm mà

thôi. Cô cúi mặt không dám nhìn lên nữa.



- Này... anh... có... thể... mặc... quần... áo... trước... không? - Anh Thư lắp bắp.



Thiên Bảo nhìn lại trên người mình chỉ mới quấn mỗi chiếc khăn liền khỏ xữ,

nhanh chóng bước ra khỏi gian bếp thì xoạt một tiếng. Chiếc khăn vướn

phải góc bếp mà rơi xuống. Anh Thư nghĩ Thiên Bảo đi thay quần áo mình

sẽ dọn dẹp bếp thì nhanh chóng đứng lên. Không ngờ lại nhìn thấy cảnh

tượng này.



- Á áaaaaaaaaaaaaaa/ - Anh Thư hét lớn sau đó nhanh chóng che mắt lại.



- Xin... lỗi... - Thiên Bảo ngượng chính mặt vội lấy chiếc khăn kia quấn

lại trên người mà bỏ vào phòng. Từ lúc đó, Thiên Bảo không bước ra khỏi

phòng nữa.



Anh Thư nhanh chóng dọn dẹp bếp, sau một lúc suy

nghĩ liền đi tới trước cửa phòng Thiên Bảo mà nói. - Anh còn thức không? Bên trong không có tiếng trả lời.



- Này, lúc nãy tôi chưa nhìn thấy gì đâu.



Vẫn không có tiếng đáp.



- Vậy anh ngủ ngon nhé, tôi nói thật là tôi lúc nãy nhanh quá nên tôi chưa kịp nhìn thấy gì đâu.



Anh Thư nói xong liền quay đầu đi thì tiếng cửa từ phía sau mở ra. Thiên Bảo đứng dựa vào cửa mà nói.



- Vậy cô muốn kịp thấy cái gì.



Anh Thư vội quay lại, gương mặt đỏ như gất khi nghe câu hỏi của Thiên Bảo.



- Tôi... tôi không muốn thấy gì cả.



- Có thật là không muốn hay không? - Thiên Bảo bước tới thì Anh Thư thoái lui.



- Thật mà, tôi thề đó. - Anh Thư sợ hãi.



- Thật tiếc, tôi định mời cô ra ngoài ăn tối nhưng cô lại không cảm thấy

đói nên tôi đi một mình vậy. - Thiên Bảo nhoẻn cười bước đi.



Anh Thư xoa bụng, thật ra từ sáng ăn cháo của anh thì cô vẫn chưa ăn gì. Liền nói theo:" Tôi có thấy đói bụng mà."



- Vậy tiền bữa ăn hôm nay, cộng vào tiền cô nợ tôi. Thêm tiền cô làm hỏng cái nhà bếp của tôi nữa. - Thiên Bảo nhìn qua cái nhà bếp liền lắc đầu.



- Này, anh keo kiệt vừa thôi. - Anh Thư hét.



- Vậy tôi đi đây. - Thiên Bảo bước đi về phía cửa.



- Được rồi, được rồi. Dù sao cũng nợ anh rồi, nợ thêm cũng không sao. - Anh Thư nói rồi, nhanh chóng đi về phía Thiên Bảo.



- Cô cứ thế mặc trang phục này mà đi sao? - Thiên Bảo nói.



- Tôi đâu còn bộ nào để thay. - Anh Thư đáp. - Bộ đầm kia chưa khô kịp, có vẻ phải đến tối.



Thiên Bảo lắc đầu, liền mang cô gái nhỏ này ra xe. Không nói không rằng lái

xe thẳng đến khu trung tâm thương mại lớn nhất của RoYal.