Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 123 : Ngoại truyện TYĐS phần 23

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


- Cảm ơn anh, thật xin lỗi. - Rose nhanh chóng đứng lên giữ lại thăng bằng.



- Không có gì. - Tuấn Khôi lịch thiệp trả lời.



Rose cùi chào Tuấn Khôi rồi rời đi, cô quay lưng về phía anh nên không nhìn

thấy ánh mắt của Tuấn Khôi đang hướng về phía bóng lưng của cô. Ánh mắt

có chút nghi ngờ, một chút tò mò đối với người phụ nữ lần đầu tiên gặp

mặt lại khiến tim anh xao xuyến.



Rose bước đi nhưng bàn tay

lại sờ vào phần ngực mình, tim cô đang đập thổn thức liên hồi vì ánh mắt của người đàn ông kia. Cô không thể ngờ bản thân mình lại xao xuyến chỉ vì nét đẹp trai hoàn hảo của anh ta, nhưng người ta gọi anh ta là Trần

tổng, xem ra thân phận cũng rất là cao quý lại thêm một cô bạn gái xinh

đẹp như vậy, cô vì sao lại có cảm giác với anh ta được chứ. Rose liền

suy nghĩ rồi tụ nhủ phải gạt phăng cái hình ảnh của anh ra khỏi đầu, xem như chưa từng gặp mặt.



Rose quay về nhà của Minh Tuấn thì

nhìn thấy anh đang ngồi phía trước. Hôm nay anh lại về sớm như trong

lòng đoán chắc sẽ có chuyện gì đó. Rose đi tới gần phía anh ngồi xuống

bên cạnh khẽ nói.



- Hôm nay anh về sớm vậy?



- Anh sắp phải sang Anh một thời gian, nhưng anh không nỡ để em lại nơi này.



- Vì sao anh phải sang Anh. - Rose khẽ bất ngờ, vì sao anh lại đi bất ngờ như vậy.



- Anh có vài việc quan trọng cần giải quyết, Tuyết Nhi… em hãy đi cùng anh. - Minh Tuấn nhìn Rose mà nói.



Rose khẽ bất ngờ, cùng Minh Tuấn sang Anh ư.



- Em.. em… không muốn rời khỏi VN. - Rose có cảm giác quyến luyến nơi này, không muốn rời đi.



- Em lưu luyến điều gì ở nơi nà sao, cùng anh sang Anh Quốc chúng ta sẽ

bắt đầu tại một nơi xa lạ, không ai biết chúng ta là ai. - Minh Tuấn nắm lấy bàn tay Rose mà nói.



- Anh.. nói vậy là sao? - Rose ngờ mặt, cô không thể hiểu rõ những gì Minh Tuấn đang nói.



- Anh muốn chúng ta sang Anh quốc xây dựng một ngôi nhà và những đứa trẻ, hằng ngày anh sẽ đi làm còn em chăm sóc con cái. Một cuộc sống bình dị

nhưng bình yên, không cần phải suy nghĩ điều gì nữa.



Rose dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Minh Tuấn, anh là đang nói thật giống muốn cùng cô bỏ trốn vậy.



- Em không thể đi cùng anh như vậy được. Em thật sự muốn tìm lại người

nhà của mình, và em đối với anh chỉ luôn xem anh như một ân nhân, người

ơn với em. Chúng ta là không thể có cái thứ gọi là “ tình yêu" kia, vì

hiện tại em không hề biết bản thân mình là ai. Em không cho phép mình

yêu ai, đặc biệt là anh.



- Nếu như em tìm được người nhà, biết bản thân mình là ai. Em hãy hứa sẽ cho anh cơ hội chứ.



- Minh Tuấn, anh thật sự phải đi Anh quốc sao? - Rose lảng sang chuyện

khác tránh né câu hỏi của Minh Tuấn, cô hiện tại không thể hứa cùng anh

điều gì được.



- Anh phải qua đó, thời gian có lẽ không phải

ngắn. Em hãy cứ ở lại nơi này, đợi anh về anh sẽ giúp em tìm kiếm thân

phận thật sự của mình.



- Cảm ơn anh. - Rose khẽ mỉm cười.



Ngay khi Minh Tuấn bước lên máy bay sang Anh Quốc, người phụ nữ mẹ quyền hạn trong gia đình của giám đốc bệnh viện kia liền gọi Rose đến và nói
lịch trình của anh rãnh rỗi. Thiên Bảo trên đường lái xe về nhà, đi qua

đoạn đường lớn nhìn thấy poter quảnh cáo cho đêm diễn của Hoàng Quân,

nhìn thấy Anh Thư rạng rỡ liền cảm thấy trong lòng có chút rộn ràng. Anh dừng xe lại bên vệ đường, đôi mắt chăm chú nhìn hình ảnh của cô.



Chiếc xe màu đỏ chạy tới trước cổng khu chung cư cao cấp liền tấp vào. Thiên

Bảo đội nón đen bước vào bên trong đi về phía căn chung cư mà anh đã đưa Anh Thư về nơi đó. Thiên Bảo mở cửa đi vào thì hoàn toàn ngạc nhiên,

căn nhà trống trơn như lâu rồi không còn ai ở lại nơi này. Và chính xác

là Anh Thư đã dọn ra khỏi nơi này từ lúc nào không một lời từ biệt,

Thiên Bảo càm thấy trong lòng có chút tức giận. Lập tực gọi điện cho

quản lí của cô.



- Chị Châu, hai người dọn đi khi nào vậy?



- Cô ấy không nói với câu sao, chúng tôi dọn đi vài tháng trước rồi.



- Các người đang ở đâu? - Thiên Bảo hỏi.



- Chuyện này, Anh Thư căn dặn tôi không được nói với anh. Xin lỗi anh,

tôi có việc gâp1 rồi. - Chị Châu nhanh chóng thoái thác lí do mà cúp

máy.



- Alo, khoan đã. - Thiên Bảo vội nói nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy.



Rõ ràng là chính anh xua đuổi cô ra khỏi cuộc đời mình, rõ ràng chính anh

không muốn cô có tình cảm với mình nên tìm cách đẩy cô ra xa. Hiện tại

cô đã mất tích trước mắt anh, anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu như là

mất đi một thứ gì đó quý giá mà không có cái thứ hai trên đời.



Thiên Bảo không về nhà lại đến biệt thự họ Phạm để tìm Rose, dù sao những khi anh cảm thấy khó chịu thường tìm đến Rose để gặp cô. Vì nếu nhìn thấy

nụ cười của cô gái ấy, mọi phiền muộn trong anh đều tan biến hết.



- Thiên Bảo, anh đến thật đúng lúc. Em muốn ra ngoài. - Cô gái giả mạo kia nhìn thấy Thiên Bảo liền nói.



- Ừ! Em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi.



- Em muốn đi mua sắm, sau đó chúng ta sẽ đến Ciz làm vài ly nhé.



Thiên Bảo hơi khựng khi nghe Rose nói vậy, nhưng vì đó là yêu cầu của cô nên anh không từ chối.



Thiên Bảo đưa Rose đến trung tâm mua sắm. Cô ta lựa chọn những bộ trang phục

hở hang khiến Thiên Bảo nóng cả mặt mũi. Đây rõ ràng không phải là gu

thời trang của Rose trước đây. Ngày trước Rose toàn chọn những dòng thời trang cao cấp, tuy không phải kín đáo như bà cụ nôn nhưng không quá hở

hang vì cô nói như vậy là tôn trọng người nhìn vào mình và tôn trọng bản thân mà cha mẹ sinh ra.



- Em xác định là sẽ mặc những trang phục thế này sao? - Thiên Bảo nhăng mặt mà nói.



- Anh không thấy đẹp sao. - Cô ta chỉ lo lựa quần áo không nhìn thấy nét mặt của Thiên Bảo.



- Nó quá hở hang, chúng không hợp với em đâu.



- Không ngờ anh thật kém cỏi về thời trang như vậy, chúng cũng không quá

hở hang đâu như vậy là bình thường. - Rose giả lắc đầu nói.



- Nếu em thích vậy, thì tuỳ em vậy. - Lần đầu anh cảm thấy khá nhàm chán khi đi cùng Rose như vậy.



Thiên Bảo để mặc Rose lựa chọn quần áo, còn anh nhìn về phía poter dựng đứng

quảng cáo về đêm hội âm nhạc liveshow của Hoàng Quân. Không ngờ hắn ta

lại chi mạnh tay như vậy, quảng cáo thật rầm rộ. Nhưng đó không phải là

điều Thiên Bảo quan tâm nhất, anh chính là đang nhìn cô gái trong bức

poster kia, bỗng dưng lại có một ý nghĩ muốn gặp lại cô.