Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 124 :

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Đêm biểu diễn của Hoàng Quân cũng đến, mọi thứ được chuẩn bị hoàn

hảo nhất. Vé đã được bán hết từ tháng trước, người hâm mộ chàng ca sĩ

nổi tiếng này quá nhiều. Hội trường khách ngồi đông đúc, khách mời cũng

đến đầy đủ, mọi thứ đều đã được sẵn sàng.



- Em sẵn sàng chưa Anh Thư. - Hoàng Quân đi đến phía sau Anh Thư đang ngồi trên bàn trang điểm nhìn vào gương.



- Hi, em có chút hồi hộp. - Anh Thư khẽ đáp. - Đây có thể nói là lần đâu

tiên em đứng trước một sân khấu đông người như vậy, cảm giác hàng ngàn

ánh mắt nhìn theo em, nghe giọng hát của em thật khiến em khó thở.



Hoàng Quân nhìn xung quanh, mọi người đều chăm chú công việc của mình. Anh

liền nắm lấy tay Anh Thư chặt trong bàn tay mình khẽ nói:” Anh đang

truyền sức mạnh cho em này, em sẽ thành công.”



- Cảm ơn anh… - Anh Thư khẽ cười.



- Sau buổi biểu diễn, anh muốn gặp em một chút. - Hoàng Quân nói nhỏ.



- Có việc gì sao? - Anh Thư tò mò.



- Hẹn em ở cổng sau nhé, anh sẽ đợi em. - Hoàng Quân mỉm cười nói sau đó quay lưng đi.



Anh Thư hơi ngẩn người nhìn Hoàng Quân đi tới vị đạo diễn để bàn bạc điều

gì đó. Trong lòng cô rất quý Hoáng Quân, lần đầu gặp mặt cô còn một chút e dè nhưng trải qua bao nhiêu thời gian cùng nhau tập luyện, Hoàng Quân đã giúp đỡ cô rất nhiều vì vậy tình cảm hai người càng ngày càng trở

nên thân thiết. Còn Thiên Bảo, Anh Thư quyết định quên đi người đàn ông

này, cô muốn dành hết vào công việc, không muốn suy nghĩ về cuộc sống

riêng tư vì hiện tại cô chính là người của công chúng.



Anh Thư xuất hiện trên sân sấu với một bài song ca củng Hoàng Quân và một bài

solo, nhận được sự ủng hô của nhiều khán giả khiến cô vô cùng vui sướng, trên sân khấu Anh Thư trở thành một con người hoàn toàn khác đi. Cô

nhập tâm vào bài hát mình trình bày, quên hết mọi phiền muộn, quên hết

những bất hạnh của cuộc sống của bản thân và trên hết là quên đi người

mà cô đặt một thứ tình cảm mà tự bản thân mình biết rằng không có kết

quả.



Phía sau hậu trường, khi Anh Thư đã trình bày xong phần

trình diễn của mình, Hoàng Quân liền đi tới phía Anh Thư đang ngồi khẽ

nói.



- Em làm tốt lắm.



- Cám ơn anh, tất cả là nhờ anh đã giúp đỡ em rất nhiều. - Anh Thư cưới đáp.



- Nhớ cuộc hẹn của chúng ta nhé, chương trình cũng sắp xong rồi. - Hoàng Quân ghé tai Anh Thư nói nhỏ.



- Vâng, em sẽ đợi anh xong việc. - Anh Thư không tiện từ chối.



Hoàng Quân nghe xong liền mỉm cười hài lòng mà bước ra sân khấu sau khi MC

giới thiệu phần trình diễn của anh. Anh Thư ngồi bên trong phòng nghĩ,

nhìn đồng hồ nhẩm chỉ còn khoảng 30p nữa thì chương trình sẽ kết thúc,

không hiểu Hoàng Quân muốn gặp cô nói chuyện gì nhỉ. Hay là anh ta muốn

cùng cô hợp tác ra đĩa sao.



- Hát cùng tên đó, cảm thấy rất vui sao. - Một giọng nói từ phía cửa phòng nghĩ vang lại, giọng nói có chút ghen tuông.



- Anh… vì sao lại vào được nơi này. - Anh Thư quay lại, bắt gặp ánh mắt như muốn đi sâu vào tận tâm can cô.



- Cô quên tôi là ai rồi sao? - Thiên Bảo nhếch miệng cười, cô ta quá xem thường anh rồi.



- Tôi biết anh là diễn viên nổi tiếng, nhưng nơi này không dành cho anh. - Anh Thư cảm thấy kì lạ, người không có trách nhiệm không được phép vào

nơi này mà.



- À, tôi có quen với đạo diễn chương trình này.

Tôi nói với ông ta rằng sắp tới tôi đóng vai một ca sĩ nổi tiếng nên

muốn tham quan một chút bên trong để lấy được cảm hứng nhập vai. Và hiện tại nơi này tôi được tự do đi lại. - Thiên Bảo nhúng vai nói.



- Vậy anh cứ tự nhiên tham quan. - Anh Thư như không muốn tiếp tục nói

chuyện với anh, cô đã nhủ lòng không được yêu anh, phải quên anh đi. Nếu như càng nhìn thấy anh sẽ càng khó lòng làm được.



- Thật tình cờ, lại gặp cô nơi này. Xem ra sau khi rời khỏi nơi của tôi, cô sống

rất tốt và còn lại vui vẻ như vậy. - Thiên Bảo nói ra, giọng khàn khàn

khó đoán.


- Theo cô là vì sao nhỉ?



- Thường thì những tên tổng giám đốc là những tên bụng phệ, xấu xí lại

rất lăng nhăng. Bọn họ chọn những nơi cao như vậy để dắt những cô gái

ham tiền đến mà bày trò đằng sau lưng vợ mình. Nếu như vợ ông ta có đến

thì ông ta đã được cấp dưới thông báo, bà ta phải mất một đoạn đường dài để đi lên phòng làm việc, khoảng thời gian đó đủ để ông ta dọn dẹp

chiến trường rồi. - Rose luyên thuyên nói, không để ý đến sắc mặt của

Tuấn Khôi.



- Những tổng giám đóc trong mắt cô đều bụng phệ, xấu xí ư. - Tuấn Khôi đỏ mặt che giấu tức giận lửa cháy trong lòng.



Rose chưa kịp trả lời thì cửa thang máy mở ra, đúng như cô đoán đây chính là tầng của tổng giàm đốc. Cô nhanh chóng chạy đến phòng của tổng giám đốc mở cửa nhưng cửa đã bị khoá rồi.



- Bị khoá rồi, làm sao đây?



- Để tôi. - Tuấn Khôi đi tới nhìn qua cái ổ khoá dấu vân tay đưa tay mình vào. Cánh cửa mở ra ngay sau đó.



- Anh làm sao hay vậy, mở được rồi. - Rose không quan tâm đến quá trình,

chỉ chú trọng vào kết quả mà bị Tuấn Khôi qua mặt như vậy.



Rose nhanh chóng đi vào phòng làm việc của Tuấn Khôi, cô nhìn xung quanh

bổng cảm thấy nơi này khá quen, dường như cô đã đi vào nơi này rất nhiều lần.



- Chúng ta mở máy làm việc thôi. - Tuấn Khôi nhanh chóng mở máy, đăng nhập mật khẩu trong khi Rose còn nhìn xung quanh.



- Không ngờ công ty to thế này, lại bị chúng ta đột nhập một cách dễ dàng như vậy. Xem ra an ninh nơi này quá kém. - Rose đứng phía sau Tuấn Khôi lắc đầu chê bai.



Tuấn Khôi không hiểu vì sao lại nhanh chóng

giúp cô gái này hoàn thành những nét thiết kế trên vi tính y như bản vẽ

tay của cô. Cả đêm hai người cùng nhau làm việc, cùng nhau nói chuyện

vui vẻ cứ như đã từng quen nhau rất lâu trước đây.



- Cô tên gì, nhà ở đâu? - Tuấn Khôi hỏi.



- Tôi tên Tuyết Nhi, tôi ở nhà trọ gần đây.



- Cô không phải người thành phố sao, giọng nói của cô rất giống một người tôi quen. - Tuấn Khôi nói, gọng nói của cô ta hệt như giọng nói của

Rose.



- Tôi cũng không biết mình là người miền nào, tôi bị thất lạc gia đình. Hiện tại tôi đang đi tìm họ.



- Vì sao bị thất lạc, tôi sẽ giúp cô.



- Một ngày nọ tôi tỉnh lại, không biết mình là ai và gương mặt bị phá

huỷ. - Rose buồn bã nói, cô ít khi chia sẽ cùng ai nhưng hôm nay lại có

cảm giác tin tưởng vào người đàn ông này.



- Gương mặt hiện tại của cô, cũng không đến nổi xấu xí. - Tuấn Khôi nhìn thấy ánh mắt kia buồn bã liền trêu chọc.



- Đây là nhờ một vị bác sĩ tốt bụng đã cho tôi lại một gương mặt hoàn

toàn khác này. Vì vậy con đường đi tìm người thân của tôi quá là đen

tối.



Tuấn Khôi nhìn nét mặt buồn bã kia liền không nhắc tới chuyện này nữa.



- Xong rồi đây, tôi đánh giá cao về bản thiết kế của cô đấy.



Rose mĩm môi nói:" Tôi không cần anh đánh giá, chỉ cần giám khảo đánh giá."



Anh đây không phải là giám khảo hay sao, cô gái này quả là thật sự khờ khạo đến như vậy. Một tập đoàn lớn với đội ngũ bảo vệ nghiêm ngặt, cô ta lại cho rằng chui vào phòng tổng giám dễ dàng như vậy sao.



Cả hai cùng nhau rời khỏi RoYal thì trời đã tối, ánh đèn đướng sáng rực cả một toà cao ốc to lớn.



- Cảm ơn vì anh đã giúp tôi, tôi sẽ mời anh ăn tối.



- Không ngờ cô thật rộng rãi như vậy nha. - Tuấn Khôi vui vẻ đi bộ theo phái sao Rose.



Rose đưa Tuấn Khôi đến một quán ven đường, cả hai cùng vui vẻ ăn những món

ăn bình dị nhất. Tuy Tuấn Khôi là tổng giám của RoYal, ăn những nhà hàng sang trọng, nhưng quá khứ của anh chính là một đứa trẻ cơ cực, anh

không hề tỏ ra khinh khi mà ngược lại cảm thấy rất vui và thú vị khi đi

chung với cô gái xa lạ nhưng có cảm giác vô củng gần gũi. Mọi mệt mỏi,

buồn phiền khi ở bên cạnh cô ta đều tan biến. Tuấn Khôi cho rằng hôm nay là một ngày vui đối với anh, khi gặp được một cô gái thú vị.