Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 125 :

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


- Nhưng anh làm gì trong RoYal vậy? - Rose vừa ăn mì vừa hỏi Tuấn Khôi.



- À… tôi chỉ là một nhân viên trong phòng dịch vụ. - Tuấn Khôi không muốn cô gái giản dị này xa lánh anh nếu biết anh là tổng giám.



- Anh nghĩ với bản thiết kế của tôi, có hy vọng chiến thắng hay không?



- Bản thiết kế đó không phải là bài quyết định, chỉ là vòng sơ khảo để loại bỏ những người kém cỏi thôi. - Tuấn Khôi đáp.



- Ý anh là, nếu được vào vòng trong sẽ phải thiết kế những bản khác sao? - Rose cảm thấy vô cùng rắc rối.



- Đúng vậy, cô không đọc nội quy và thể lệ sao? - Tuấn Khôi nghi ngờ nhìn Rose.



- Haha, tôi… thật sự là chưa đọc. - Rose vừa cười vừa nói.



Tuấn Khôi kì lạ nhìn cô gái trước mặt, một người nào đi thi lại không đọc qua nội quy và thể lệ cơ chứ.



- Nhà cô ở đâu. - Tuấn Khôi hỏi.



- Tôi ở gần đây, còn anh?



- Cũng cách đây không xa.



- Ngày mai tôi sẽ đến RoYal để nộp bản thiết kế này. Một lần nữa vô cùng

cám ơn anh đã giúp tôi, hy vọng chúng ta sẽ có dịp gặp lại nhau. - Rose

tạm biệt Tuấn Khôi đi về hướng phòng thuê của mình.



Tuấn Khôi

đứng im, hai tay bỏ vào trong túi quần ngắm nhìn dáng đi của cô trông

cũng quá quen thuộc như vậy. Nhưng rõ ràng là một cô gái chỉ lần đầu

tiên gặp mặt, vì sao anh lại giúp đỡ và để mắt đến cô ta.



Tuấn Khôi lái xe về nhà, hình ảnh của Rose vẫn lưu giữ trong đầu. Một cô gái đáng yêu và ngây ngô đến ngốc nghếch. Tuấn Khôi rải bước đi vào biệt

thự Trần gia thì nhìn thấy Rose giả đang ngồi trong hoa viên, trên ngưởi mặc một bộ quần áo nhức mắt.



- Tuấn Khôi, anh đã về rồi sao? Hôm nay rất bận sao?



- Rose, những thứ trên người em là như thế nào? - Tuấn Khôi nhìn trang phục trên người Rose liền không vui.



- Em vừa mới mua liền mặc lên cho anh xem. Anh thấy em có đẹp không? - Rose mỉm cười ôm lấy tay Tuấn Khôi.



- Nhìn thật rẻ tiền. - Tuấn Khôi lắc đầu lạnh lùng nói bỏ mặc Rose giả bên ngoài mà đi vào bên trong.



Cô gái giả mạo kia vô cùng tức giận, tại sao những trang phục gợi cảm thế

này lại không thể hấp dẫn được anh ta, chẵng lẽ anh ta không phải đàn

ông hay sao?



- Ít nhất anh cũng phải khen em một câu chứ. - Rose giả liền chạy theo nói.



- Những trang phục này không thích hợp với em, từ nay về sau không được

phép mặt những loại quần áo thế này nữa, biết không? - Tuấn Khôi thấy

bàn tay Rose kéo mình lại, trong lòng sợ cô buồn phiền nên nhẹ nhàng

nói.



- Nếu anh không thích, em sẽ mang chúng đi bỏ hết. - Rose giả thấy Tuấn Khôi không còn vẻ lạnh lùng thì nhẹ nhàng đáp.
lịch sang các người nghèo để làm công tác từ thiện nên Rin muốn hai đứa

trẻ được yên bề gia thất trước khi cô đi xa. Hôm lễ sẽ được cử hành

trong một tháng nữa, vì không muốn cha mẹ suy nghĩ nhiều nên Tuấn Khôi

chấp nhận mặc dù trong lòng có một chút lấn cấn. Cô gái ngày xưa anh

từng yêu thương hôm nay thay đổi quá nhiều như vậy.



Thiên Bải

lặng lẽ đứng một góc. Anh cũng không còn cảm giác muốn tranh giành Rose

với Tuấn Khôi vì trong lòng anh đã bị một hình bóng khác chiếm hữu, chỉ

là anh có chấp nhận để hình bóng kia ngụ trị hay luôn tự làm khổ mình và khổ người.



- Thiên Bảo, anh sẽ chúc mừng em chứ. - Rose dùng bộ mặt buồn bã nói.



- Tất nhiên. Hôm nay là ngày vui của em mà, phải cười lên chứ. - Thiên

Bảo xoa đầu cô, nuông chiều như ngày xưa hay làm với Rose.



-

Ngày vui của em, đúng vậy nên chúng ta hãy cạn ly nào. - Rose giả đưa ly rượu trên tay cụng vào ly rượu của Thiên Bảo rồi uống cạn. - Anh uống

đi.



Thiên Bảo nhìn thấy cô đã cạn ly, cũng đưa ly rượu lên môi uống cạn.



- Tiếp tục nào. - Rose giả lại cầm thêm 2 ly rượu khác tới.



- Có chuyện gì sao, em sẽ say mất. - Thiên Bảo ngăn cản.



- Em không sao đâu, chỉ muốn cùng anh uống thêm 1 ly nữa thôi mà.



Thiên Bảo chiều ý Rose, lại tiếp tục cùng cô cạn thêm một ly rượu khác. Vừa

uống dứt ly rượu, trong người anh cảm thấy nóng hực lên, giống như anh

đã thấm mem say nhưng thật kì lạ tưởu lượng của anh không phải kém như

vậy, chị mới 2 ly đã say rồi sao?



- Anh có sao không, Thiên Bảo. - Rose giả vờ như đỡ Thiên Bảo.



- Anh… không… sao. - Thiên Bảo chóng mặt choáng váng.



- Em đưa anh vào bên trong nghĩ nhé, hình như anh đã quá say rồi. - Rose giả đỡ Thiên Bảo đã choáng váng chỉ biết đi theo cô.



Cô ta mở một căn phòng ma mị, đưa Thiên Bảo vào bên trong cởi bỏ sạch quần áo của anh ra, sau đó cởi bỏ quần áo của mình. Trền giường hai người

không mảnh vài che thân đang nằm bên cạnh nhau.



Tiếng cửa

phòng mở ra, ánh đèn thắp sáng bốn phía. Những ánh mắt nhìn về phía hai

con người kia bàng hoàng. Mọi người kinh ngạc trước cảnh tượng trước

mắt, hiện tại nơi này là vợ sắp cưới của em họ lại đang trên giường cùng với người anh họ.



Tuấn Khôi nhìn thấy cảnh tượng trên trong

lòng vô cùng tức giận, cô gái này anh trân trọng nang niu chưa hề muốn

đụng đến vì muốn giữ gìn cho đến khi cưới cô về. Khồng ngờ lại bị chính

anh trai mình làm nhục, như vậy còn đây là thể diện của một người đàn

ông uy nghiêm.