Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 126 :

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


- Tuấn Khôi, em… huhu… - Rose giả vờ tỉnh lại sâu cơn mê, nhìn xung quanh liền vừa khóc vừa nói.



- Hai người lại dám làm chuyện này trong nhà của tôi. - Tuấn Khôi tức giận, bàn tay xiết chặt.



- Không phải như anh nghĩ đâu, huhu… em… chỉ có cái chết mới rửa đi nỗi oan này. - Rose giả khóc thét lên.



Nghe tiếng khóc lớn, Thiên Bảo cũng từ từ tỉnh lại với trong mơ màng, đâu

anh đau như búa bổ. Thiên Bảo nhìn Rose đang dùng chiếc mềm kia che

thân, bản thân cũng bị che đậy bởi chiếc mềm kia. Anh nhìn thấy Rose

đang khóc sướt mướt, lại cả hai không mặc gì mà nằm trên giường lền kinh ngạc không dám nghĩ anh và cô đã…



- Mọi người ra ngoài trước

đã, các con mặc lại quần áo vào trước rồi chúng ta nói chuyện. - Rin khó xữ nói, thật ra thì chuyện tình cảm không nói trước được, nhưng hai đứa chúng chính là không nên lam như vậy, dù sao cũng là những người thân

thiết nên Rin không muốn mở lời trách cứ.



Minh Trí, Trần Hậu,

Thiên Kim và cả Tuấn Khôi nghe lời Rin nói theo tình theo lý đều hợp lẽ, cứ để chúng chỉnh chu rồi hỏi chuyện sau, bộ dạng bây giờ thật khó nhìn và càng khiến cho Tuấn Khôi mất đi sự bình tĩnh vốn có. Mọi người tản

ra ngoài, Thiên Bảo nhìn qua Rose đang khóc liền hỏi.



- Rose,

không lẽ chúng ta đã… - Thiên Bảo không thể nhớ ra điều gì, chỉ nhớ là

anh vừa uống ly rượu mà Rose mời liền cảm thấy choáng váng và đến khi

tỉnh lại sự việc đã ra thế này.



Cô ta không đáp, cứ thế khóc to hơn.



- Nếu chúng ta đã làm chuyện đó, anh sẽ có trách nhiệm với em. Chúng ta

kết hôn đi, Rose. - Thiên Bảo nắm đôi bàn tay của Rose giả.



-

Chúng ta làm sao có thể kết hôn được. Em chính là vợ sắp cưới của em họ

anh đó, dù em có muốn kết hôn cùng anh cũng không thể làm như vậy. - Cô

ta gian xảo nói, mục tiêu chính là chia cách bọn họ.



- Nếu như em đồng ý kết hôn cùng anh, anh sẽ khiến họ phải đồng ý.



- Em không biết, anh đừng nói nữa… huhu….



Bên ngoài, Tuấn Khôi ngồi trên chiếc ghế từ từ lấy lại sự bình tĩnh.



- Cha mẹ, dì dượng, chuyện này hãy để chúng con tự giải quyết, mọi người

vào bên trong nghĩ ngơi, buổi tiệc hôm nay đã quá mệt mỏi.



-

Tuấn Khôi, chuyện gì cũng phải xem xét đến cái gọi là tình cảm gia đình, đừng để mọi chuyện đi quá xa tầm kiểm soát. - Rin đi tới phía con trai

mình khuyên răng.



- Mẹ, con biết rồi. Mẹ hãy tin tưởng vào con trai mẹ chứ. - Tuấn Khôi đáp.



Mọi người đi về phía ngoài phòng khách. Thiên Kim và Rin đi phía trước còn

Trần Hậu và Minh Trí cố tình nán lại phía sau, vừa đi vừa nói.



- Thiếu gia, là tôi không biết dạy con để nó làm nên chuyện xấu hổ này. - Trần Hậu trong lòng vô cùng tức giận Thiên Bào, nhưng vì nơi này là nhà của Minh Trí nên anh biết mình không có quyền to tiếng.



-

Chuyện này không thể trách cậu, cũng không phải lỗi hoàn toàn do Thiên

Bảo. Tốt nhất chuyện của ba đứa chúng nó cứ để chúng tự giải quyết.

Chuyện cần của cậu hiện nay, chính là mau chóng chuẩn bị hôn sự cho
chiếc nón đen che nửa gương mặt nhanh chóng bước vào mặc cho Anh Thư

chưa kịp nhận diện.



- Á, anh là ai. - Anh Thư hỏi.



Thiên Bảo không trả lời lấy tay che miệng Anh Thư lại mà nói:” Đừng để chị Châu biết, đi theo tôi.”



Anh Thư chưa kịp phản kháng thì đã bị Thiên Bảo kéo đi ra khỏi cửa.



- Anh… muốn gì. - Anh Thư phản kháng nhưng bàn tay Thiên Bảo đã nắm chặt tay cô.



- Muốn cô im lặng và đi theo tôi, cô càng phản kháng người ngoài càng để ý dòm ngó. Như vậy chúng ta sẽ nhanh chóng được lên báo.



Anh

Thư nghe xong thì cũng im lặng, cô biết một khi người đàn ông này muốn

thì anh ta sẽ dùng mọi cách đạt được mặc dù cô phản kháng cũng chỉ biết

chịu thua.



Thiên Bão lái xe đưa Anh Thư đến một nơi vắng vẻ,

hai bên là những hàng cây dài lâu lâu mới nhìn thấy nhà. Ánh đèn trải

dài trên con đường, một chút chíu vào gương mặt hai người. Lần này cô

nhìn thấy rõ gương mặt anh hơn, Anh Thư nhìn thấy vệt máu ở bờ môi chưa

kịp khô liền khẽ quan tâm.



- Anh bị thương sao?



- Không.



- Miệng anh vẫn còn vệt máu.



- Không quan trọng.



Anh Thư muốn xem chính xác vết thương kia có quá sâu hay không nên đưa bàn

tay lên vết thương kia. Thiên Bảo quay lại thì bàn tay đã chạm vào miệng vết thương, anh khẽ nhíu mày nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt

Anh Thư.



- Tôi nhớ em.



Anh Thư không đáp, ánh mắt

nhìn Thiên Bảo như muốn bù đắp những thời gian tránh mắt, cô cũng rất

nhớ anh, quả thật rất nhờ nhưng làm sao có thể nói ra, chỉ sợ một lần

nữa bị anh rủ bỏ.



- Anh tìm tôi để nói điều đó sao? - Anh Thư vẫn nhìn sâu vào mắt Thiên Bảo.



- Tôi còn muốn làm một việc.



- Việc gì? - Anh Thư tò mò.



Thiên Bảo dùng tay ôm Anh Thư về phía mình, đặt bờ môi mình vào bờ môi cô.



Anh Thư khẽ giật mình, nhưng rồi khẽ nhắm mắt lại đón nhận, hai dòng lệ tuông rơi….



Nụ hôn nhẹ nhàng, có vị đắng của tình yêu, vị mặn của nước mắt và máu.



Anh Thư khẽ ước, giá như thời gian dừng lại nơi này. Nơi mà anh và cô không còn điều gì phải che giấu nỗi