Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta
Chương 127 :
Ngày đăng: 20:40 18/04/20
- Vì sao anh lại làm như vậy? - Anh Thư ngồi trên xe Thiên Bảo mà hỏi, ánh mắt buồn lặng hướng về phía trước.
Thiên Bảo im lặng không đáp, bên ngoài sương mú che phủ cả đoạn đường dài
vắng lặng. Tâm trạng anh lại cảm thấy có chút vị ngọt nơi bờ môi kia,
Thiên Bảo không cầm lòng mà hôn Anh Thư, hiện tại lại không biết vì sao
mình lại hành đồng với cô như vậy. Lí trí anh luôn xác định người anh
yêu là Rose, nhưng trái tim lại loạn nhịp trước Anh Thư.
- Anh thật lạ, tôi đã chạy trốn khỏi tầm mắt của anh, chạy trốn trong vết
thương lòng không dứt. Anh lại đến tìm tôi, bắt ép tôi phải đi theo anh, và bỗng dưng lại hôn tôi… hiện tại trong lòng anh đang nghĩ gì tôi cũng không thề đoán được. Nhưng có lẽ là anh vẫn không yêu tôi, chúng ta từ
nay không nên gặp mặt nữa, hy vọng anh đừng cư xữ như hôm nay nữa. - Anh Thư nói xong, không đợi Thiên Bảo đáp liền mở cửa xe muốn đi xuống.
- Tôi đưa em về. - Thiên Bảo nắm lấy bàn tay Anh Thư kéo lại.
- Không cần đâu, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. - Anh Thư quay mặt lại lắc đầu.
- Em ghét tôi sao?
- Không, tôi chưa bao giờ ghét anh mà ngược lại là tôi chưa bao giờ ngừng nghĩ về anh. Nhưng… bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ ngừng lại mọi thứ, không
yêu anh nữa, không nhớ đến anh nữa. Thiên Bảo, nếu anh đã không thể yêu
tôi, xin anh đừng khiến tôi yêu anh hơn nữa. - Anh Thư kéo tay mình ra
khỏi tay Thiên Bảo mà nói.
Thiên Bảo không biết đáp lời Anh
Thư thế nào để khiến cô bớt đau thương, chỉ biết lẳng lặng ngồi nhìn cô
bước xuống xe. Bóng dáng Anh Thư cô đơn đi trong sương mù, đèn đường
chiếu chiếc bóng kia xuống mặt đất càng hiển thị được sự cô đơn trong
trái tim cô. Cô cứ thế mà đi về phía trước, nước mắt tự lúc nào đã tuông rơi trên gương mặt đáng yêu kia. Anh là người cô đặt vào trong trái
tim, nhưng chính anh lại khiến cô bị tổn thương như vậy.
Thiên Bảo ngồi bên trong xe, nhìn theo Anh Thư đang bước đi trên đường mà
lòng nặng trĩu. Là anh nhớ cô, là anh muốn hôn vào bờ môi kia nhưng anh
lại không dám nhìn nhận rằng anh đã yêu cô.
- Alo!
- Cậu đến đường xxx đón Anh Thư đi, cô ấy có lẽ đang rất cần cậu. - Thiên Bảo nói xong liền cúp máy, có lẽ Hoàng Quân mới có thể mang lại hạnh
phúc cho cô ấy, còn anh trái tim này vì người khác mà không thể yêu cô.
Thiên Bảo nhìn thấy một chiếc xe màu trắng đón Anh Thư đi thì mới an tâm lái xe đi.
Tại bệnh viện, mùi nước khử trùng nồng nạc, tiếng quạt máy trên tường quay
đều trong không gian yên tĩnh. Cô gái nằm đó trong mê man, đã nhiều ngày trôi qua không thấy có dấu hiệu cô gái này sẽ tỉnh lại.
- Bác sĩ, trưởng khoa cho gọi anh lên phòng. - Một y tá đi vào bên trong phòng của cô gái mà nói.
- Cảm ơn, tôi sẽ đến ngay. - Minh Tuấn đáp, sau đó nhìn cô gái nằm trên giường bệnh một lần nữa rồi đứng lên đi về phía cửa.
Minh Tuấn sang Anh được một thời gian chăm sóc cho Mai Ly bệnh nặng thì được một người bạn là bác sĩ gọi điện sang vì Tuyết Nhi bị tai nạn giao
thông được những người qua đường đưa vào bệnh viện của anh. Minh Tuấn
sắp xếp người thay anh chăm sóc Mai Ly nhanh chóng bay về lại VN, anh
mới biết rằng sau khi anh đi mẹ anh đã bắt Tuyết Nhi rời đi thì vô cùng
tức giận, nhưng việc quan trọng là cô gái ấy may mắn đã qua giai đoạn
nguy hiểm nhưng thời gian tỉnh lại thì rất khó đoán được.
Minh Tuấn vừa rời khỏi phòng bệnh thì Rose chợt từ từ mở đôi mắt mình ra, cô bị ánh sáng đột ngột đi vào liền nheo đôi mắt lại, hình ảnh bên ngoài
nhoè dần chuyển sang rõ ràng hơn. Cô nhớ mình bị một chiếc xe đâm vào và sau đó thì không còn biết gì cả. Hiện tại, cô đang nằm trong bệnh viện, đầu vẫn còn đau nhức. Rose chợt nhớ đến cuộc thi, rồi bản vẽ của cô, cô vẫn còn man mán trong trí nhớ rằng cô đã ôm chặt bản thiết kế ấy nhưng
lại bị một người giật lấy nhưng vì quá đau đớn khiến cô không thể bảo vệ được bản thiết kế của mình cho đến lúc ngất đi không còn biết điều gì.
Nhưng không hiểu ai đã đưa cô đến đây nhỉ, lại được năm trong phòng riêng
biệt. Rose đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng được mở ra, Minh Tuấn từ bên ngoài đi vào.
- Minh Tuấn! - Rose khẽ bất ngờ reo lên.
- Tuyết Nhi, tôi đến nơi này không phải để nói lời chửi bới hay xúc phạm
cô. Tôi muốn van xin cô, đừng kết hôn cùng Minh Tuấn, hãy nhường anh ấy
cho tôi.
Rose bất ngờ với lời nói của Mai Ly.
- Tôi
tin anh ấy vẫn còn yêu tôi, tôi không thể sống khi không có Minh Tuấn.
Xem như cô cứu sống một mạng người, xin cô hãy từ hôn với anh ấy. - Mai
Ly quỳ xuống trước mặt Rose mà nói.
Rose nhanh chóng đi tới đỡ lấy Mai Ly đứng lên, không ngờ cô gái này chỉ vì quá yêu Minh Tuấn mà
lại hạ thấp bản thân như vậy. Trong cô áy yếu đuối như vậy, có lẽ mới là người thật sự cần Minh Tuấn.
- Mai Ly, cô yêu anh ấy như vậy sao?
- Tôi yêu Minh Tuấn, thời gian qua tôi đã rất đau khổ vì chia tay anh ấy, đến ngày gặp lại tôi những tưởng sẽ được hạnh phúc trở lại, không ngờ
lại xảy ra chuyện này.
- Cho tôi ba ngày, tôi sẽ khiến Minh
Tuấn tự động từ bỏ tôi mà quay về cùng cô. Tôi không có tư cách từ hôn
anh ấy, vì vậy tôi sẽ khiến anh ấy huỷ hôn.
- Cô… dễ dàng từ bỏ như vậy sao? - MAi Ly không ngơ Rose lại dễ dàng đồng ý.
- Trong lòng tôi, Minh Tuấn là người ơn là người tôi suốt đời không thể
nào quên được. Nhưng tôi có yêu anh hay không ngay cả bản than tôi còn
chưq giải đáp được. Hiện tại lại nhin thấy tấm chân tình của cô dành cho anh, và hai người trước kia lại yêu nhau say đắm như vậy. Tôi biết mình cần phải làm như vậy vì anh ấy, và vì hạnh phúc của cả hai người.
- Cảm ơn, Tuyết Nhi. Trước khi đến nơi này, tôi đã nghĩ xấu cô. Tôi thành thật xin lỗi. - Mai Ly vô cùng biết ơn mà nói.
- Nếu tôi là cô, có lẽ tôi không đủ can đảm làm như vậy. Tôi rất ngưỡng
mộ người dám làm mọi thứ vì tình yêu như cô. - Rose mìm cười nhìn Mai Ly nói. - Nhất định ba ngày nữa, tôi sẽ rời khỏi nơi này. Biến mất khỏi
cuộc sống của hai người.
Rose để Mai Ly quay về nhà liền rời khỏi nhà đi đến trung tâm RoYal tìm kiếm Tuấn Khôi, hiện tại người có thể
giúp cô và người cô có thể nhờ vả chỉ có một mình người đàn ông kia.
Không hiểu vì lí do gì, cô lại cảm giác tin tưởng Tuấn Khôi.
Đi tìm một vòng RoYal nhưng không thấy anh ta, cũng không biết phòng làm
việc của Tuấn Khôi nơi nào nên cô đành ra ngoài cửa ra vào để ngồi đợi,
dù sao cũng đã sắp hết giờ làm việc.
Từng toán
người từ bên trong RoYal ra về, cô trong ngóng mãi cuối cùng cũng nhìn
thấy bóng dáng thân quen từ bên trong đi ra ngoài. Thân hình cao lớn,
nét mặt uy nghiêm lạnh lẽo. Cô quan sát thấy mọi người đi ngang qua anh
đều cúi đầu chào, lần trước anh ta nói làm trong phòng dịch vụ, không
ngờ lại được tôn trọng như vậy.
- Tuấn Khôi. - Rose gọi to, khiến mọi người sững sốt nhìn cô.
Tuấn Khôi nghe giọng nói thân quen, nghĩ rằng Rose lại đến nơi này tìm mình
sao. Không phải buổi sáng cô ấy nói không được khoẻ hay sao. Nhưng khi
nhìn lại thì nhận ra đây chính là cô gái thú vị lần trước, cô ấy lại đến tìm anh.
- Cô tìm tôi sao. - Tuấn Khôi đi tới mà hỏi nhỏ, nhìn thất ánh mắt của mọi người liền kéo Rose ra khỏi RoYal.
Hai người ngồi trong xe của Tuấn Khôi, lần này Rose chủ động quay qua nói.
- Tuấn Khôi, chúng ta hẹn hò đi.