Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 128 :

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Tuấn Khôi nhìn Rose một cách kì lạ, cô gài này chẳng phải ngày

trước còn đi mua nhẫn cưới cùng hôn phu sao, hôm nay lại muốn hẹn hò

cùng anh. Lại nghĩ, cô ta đúng quả thật rất ngây thơ không hề biết anh

là ai, phụ nữ muốn hẹn hò cùng Tuấn Khôi có vô số, đúng là không tự

lượng sức mình. Nhưng trong lòng Tuấn Khôi cảm thấy vô cùng tò mò về cô

gái này liền dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Rose.



Rose nhìn thấy ánh mắt kì lạ kia nhìn mình liền mỉm cười nói tiếp.



- Anh không cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi chỉ là muốn nhờ anh giúp

tôi diễn một vở kịch trong ba ngày trước mặt Minh Tuấn, để anh ấy hận

tôi mà bỏ tôi, không muốn kết hôn cùng tôi nữa. - Rose nói với giọng nói rành mạch, muốn Tuấn Khôi hiểu rõ.



- Cô không yêu anh ta sao? Bị ép kết hôn? - Tuấn Khôi hỏi.



- Không hẳn, nhưng tôi chắc chắn người phụ nữ kia yêu anh ấy gấp ngàn lần tôi. Tôi muốn Minh Tuấn hạnh phúc, dù anh ấy có ghét hay hận tôi đi

chăng nữa tôi cũng cam tâm. - Rose nhìn ra phía xa mà nói.



-

Cô nghĩ rằng khi cô làm như vậy, anh ta sẽ quay về cùng người phụ nữ kia sao. Nếu anh ta thật sự yêu cô, anh ta sẽ cố gắng dành lại cô. - Tuấn

Khôi nói, cô gái này quả thạt suy nghĩ thật đơn giản.



- Vì vậy, tôi mới cần anh giúp. Tôi muốn anh khiến anh ấy không còn một chút hy vọng. - Rose cười buồn nói.



Tuấn Khôi khẽ nhếch môi mỉm cười, người Rose ra chưa có một phụ nữ nào dám

nghĩ rằng anh sẽ giúp cô ta một cách chắn chắc. Tuấn Khôi quay mặt lại

gần Rose khẽ nói.



- Vi sao cô nghĩ tôi sẽ đồng ý?



- Tôi… là vì… tôi chỉ nghĩ chỉ có anh mới có thể giúp tôi thôi. - Rose tránh né va chạm với Tuấn Khôi, lùi mình về phía sau.



- Nếu tôi từ chối thì sao? - Tuấn Khôi tiếp tục tiến tới.



- Tôi sẽ năn nỉ anh. - Rose đỏ mặt với khoảng cách quá gần.



Tuấn Khôi nhìn thấy Rose gương mặt ngượng chín đỏ ửng liền cảm thấy khá hứng thú. Anh lui về phía ghế của mình, miệng cười khẽ như không cười đáp.



- Cô xem chỉ mới có một chút thân mật cô đã ngượng ngùng như vậy rồi, làm sao có thể khiến anh ta tin rằng chúng ta đang yêu nhau chứ.



- Nghĩa là anh đồng ý giúp tôi. - Rose vui mừng nói.



- Đổi lại, tôi cũng có điều kiện. - Tuấn Khôi cười nham hiểm.



- Là điều kiện gì?



- Đến lúc anh ta từ bỏ cô, tôi sẽ nói. - Tuấn Khôi nói tiếp:” Từ ngày hôm nay, Tuyết Nhi cô chính là bạn gái của Tuấn Khôi tôi, và nhất nhất phải nghe theo sự sắp đặt của tôi.”



Tuấn Khôi cho xe chạy thẳng đến một trung tâm thương mại khác thuộc sở hữu của RoYal.



Anh xuống xe đi về phía bên kia mở của cho Rose. Anh đưa mắt nhìn Rose nói khẽ:” Khoát tay vào tay tôi.”



Rose tuy ngượng ngùng nhưng đã hứa sẽ phải nghe theo lời anh ta nên đành đặt tay mình khoác vào khuỷu tay Tuấn Khôi như một cặp tình nhân thật sự.



- Muốn làm bạn gái của tôi, trước tiên cô phải chỉnh chu lại bề ngoài của mình. - Tuấn Khôi nhìn Rose từ đầu đến chân đều không hài lòng, trang

phục trên người cô không phù hợp.



- Chỉ là bạn gái anh trong

ba ngày mà thôi, không cần anh phải để ý kĩ như vây chứ. - Rose tỏ ra

Tuấn Khôi quá quan trọng hoá, dù gì anh ta cũng chỉ là nhân viên trong

RoYal, cần gì phải nghiêm trọng như vậy. Vả lại cô đi trong tay trắng,

muốn mua quần áo tại trung tâm này thì là một vấn đề lớn.



- Dù là một ngày, tôi cũng không thích người khác đánh giá thấp người phụ nữ của tôi. Theo tôi. - Tuấn Khôi lạnh lùng nói, sau đó bước đi.



Rose nghe câu người phụ nữ của tôi thì bỗng dưng đỏ mặt bừng bừng, anh ta

nói như vậy người khác sẽ hiểu nhầm sao. Rose chấn tĩnh thì đã bị Tuấn

Khôi bỏ một đoạn thì nhanh chân chạy theo anh.
đâu. - Minh Tuấn lo lắng nói.



- Chúng tôi chưa chia tay, hiện tại cô ấy đang ở bên cạnh tôi. - Tuấn Khôi khẽ đáp.



- Cho tôi nói chuyện với Tuyết Nhi. - Minh Tuấn trong lòng khẽ tức giận, giờ đã quá trễ để hai người họ gặp mặt.



- Xin lỗi nhưng tôi e không tiện, hiện tại cô ấy đã ngủ rồi. - Tuấn Khôi nhếch miệng cười đáp



Rose mở to đôi mắt nhìn Tuấn Khôi, xem ra anh ta chơi một cú khiến Minh Tuấn đau lòng đến chết.



- Cái gì, anh đang ở đâu. Tôi sẽ đến cô Tuyết Nhi. - Minh Tuấn khẽ gầm trong điện thoại.



- Nơi này sao? Đây là một căn phòng khá sang trọng, gồm chiếc giường lớn

đủ cho hai người nằm và cả chiếc bàn để hai người có thể uống rượu mà

trò chuyện… nơi này không gian rất thoải mái thêm cách bố trí khá lãng

mạng. - Tuấn Khôi châm chọc. - Anh yên tâm đi, nơi tốt thế này Tuyết Nhi của anh sẽ không bị cảm lạnh được đâu. Hiện tại có lẽ cô ấy rất mệt nên đã ngủ rất ngon bên cạnh tôi. Ây da, tôi cũng khá mệt rồi, xin phép cúp máy.



- Mày… mau nói mày đang ờ đâu. - Minh Tuấn hét lên trong điện thoại, máu sôi sùng sục.



- Ngày mai, tôi sẽ đưa cô ấy về. Lúc đó anh hỏi Tuyết Nhi, cô ấy sẽ kễ

cho anh nghe. - Tuấn Khôi nói xong liền cúp máy, tắt luôn nguồn.



Rose đơ người nhìn Tuấn Khôi, những lời anh ta nói chẳng khác nào đang nói

cô và anh ta đã…. Rose đỏ bừng bừng hai má, giận dữ nói.



- Anh… anh nói như vậy, tôi còn mặt mũi nào gặp Minh Tuấn.



- Cô không phải nói rằng muốn hắn ta thù hận mà từ bỏ cô sao. Đàn ông rất ít kỉ, chỉ muốn độc chiếm người phụ nữ của mình. Hắn ta biết cô là loại phụ nữ lăng loằn, sẽ chán ghét mà từ bỏ cô mà thôi.



- Nhưng anh dùng cách này…



- Ây da, cô sợ anh ta không tin sao. - Tuấn Khôi bắt đầu trêu chọc. -

Cũng đúng, anh ta là bác sĩ mà sẽ có cách kiểm tra… hay là… chúng ta làm thật… anh ta sẽ không còn gì để không tin nữa.



Rose nghe xong liền co người lại, ánh mắt khiếp sợ nhìn Tuấn Khôi.



- Anh… không được tời gần tôi. Anh đã nói sẽ không làm gì có lỗi với vợ anh mà.



- Haha, tôi là đàn ông mà, ra ngoài ăn vụn một chút có lẽ cô ấy cũng bỏ

qua. - Tuấn Khôi càng trêu chọc càng thích thú với thái độ của Rose.



Tuấn Khôi đi tới phía Rose đặt mình sắt với gương mặt cô. Rose hoảng sợ ôm lấy cơ thể không biết phài phàn kháng thế nào.



- Nhìn gần, cô cũng rất hấp dẫn nha. - Tuấn Khôi đưa lưỡi liếm mép như những tên dâm ô thật sự.



- Anh… mau cút cho tôi. - Rose la lớn.



Tuấn Khôi không chịu dừng lại mà cứ thế tiến gần hơn như muốn hôn cô.



Rose hoảng sợ, tung chân đạp Tuấn Khôi ngã xuống sàn mà hét:” Đồ biến thái, mau cút đi.”



Tuấn Khôi đau đớn nằm biệt dưới đất, Rose lấy lại bình tĩnh nhìn Tuấn Khôi

nhăn nhó dưới sàn mà khó hiểu. Sức của cô đâu đủ mạnh mà khiến anh ta

đau đến như vậy, hay là cô đã đạp trúng thứ không thể đạp được. Rose

nhảy dựng lên, gương mặt lo lắng đi tới hỏi.



- Anh có sao không?



- Tuyết Nhi, nếu như tôi không thể sinh con được nữa, cô sẽ phải bên cạnh hầu hạ tôi suốt đời. - Tuấn Khôi hét lên trong đau đớn. - Nhà họ Trần

sẽ nguyền rủa cô.



Rose cảm thấy hối hận đôi chút nhưng cũng

tại vì anh ta doạ hôn cô. Rose không còn sợ con sói già bất lực này nữa

mà nhe răng cười nói:” Nếu anh mà không có con được, tôi sẽ hy sinh mà

lấy anh làm chồng vậy.” - Sau đó cô ngồi trên chiếc ghê cười haha, quên

mất đi những chuyện rắc rối đang chờ cô trước mắt.