Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 129 :

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Ngày thứ 2…



Buổi sáng, Rose được Tuấn Khôi đưa về lại nhà của Minh Tuấn. Cô run cả người không dám nghĩ rằng Minh Tuấn sẽ làm gì mình, nhưng cô đã phải chuẩn bị tinh thần cho những việc tệ hơn

sẽ xảy ra, vì đây chính là điều mà cô lựa chọn. Để Minh Tuấn hạnh phúc

cùng tình yêu thật sự của anh, còn hơn bên cạnh một người không yêu anh.



Rose bước chân vào bên trong, cô cảm thấy vô cùng nghẹt thở không thể nào

thoải mái tự nhiên được. Trước mắt là Minh Tuấn đang ngồi trong phòng

khách, trên bàn là chai rượu vơi cạn, mùi rượu nồng nạc trong căn phòng. Rose bước tới xót xa nhìn anh, có phải cô đã khiến anh quá đau lòng

không, có phải cô đã sai khi quyết định như vậy.



- Minh Tuấn, em đưa anh vào bên trong nghĩ ngơi. - Rose dùng tay đụng vào Minh Tuấn muốn đỡ anh dậy.



- Đừng đụng vào người tôi. - Minh Tuấn trong cơn say hất tay Rose ra khỏi cơ thề mình.



Rose lui lại về phía sau vì sức Minh Tuấn đẩy cô khá mạnh, có lẽ kế hoạch

của Tuấn Khôi vạch ra rất thành công, Minh Tuấn đã cảm thấy kinh bỉ cô,

không muốn cô đụng vào anh nữa.



- Vì sao hả, tôi không tốt với cô hay sao. Cô muốn thứ gì tôi đều có thể chu cấp, vì sao phải dùng

thân mình đi cùng tên khốn đó để đổi lấy những thứ rẻ tiền kia. - Minh

Tuấn vừa đau lòng, vừa kinh khi nói.



Rose cúi đầu không muốn nói điều gì, mặc cho Minh Tuấn khinh khi mình.



Minh Tuấn loạng choạng đi tới phía Rose, hai tay ép tóm lấy bờ vai cô nắm chặt lấy.



Rose đau đớn nhăn mặt lại, đôi mắt vẫn cụp xuống không dám nhìn Minh Tuấn,

cô sợ cô càng nói ra thì Minh Tuấn càng không thể chịu đựng nỗi.



- Tuyết Nhi, em hãy nói từ nay sẽ không gặp hắn ta nữa, anh sẽ xem những

chuyện đêm qua như không có gì xảy ra. - Minh Tuấn nhìn gương mặt Rose

không muốn làm cô buồn bã.



- Minh Tuấn, em xin lỗi, nhưng em sẽ tiếp tục gặp gỡ anh ấy. - Rose khẽ đáp, không thể làm sai theo kế hoạch.



- Đê tiện. - Minh Tuấn gầm lên nói, vừa nói vứa bế thốc cô đi vào bên trong phòng ngủ.



- Minh Tuấn, anh muốn làm gì, mau thả em ra. - Rose hét lên sợ hãi.



Minh Tuấn quăng mạnh cô xuống giường lớn không thương tiếc, khoá trái cửa phòng lại.



- Cô không phải rất thích chuyện này sao, tôi sẽ làm cô thoả mãn. - Minh Tuấn lao đến phía Rose.



Rose không ngờ chuyện lại đi đến mức này, một Minh Tuấn luôn giữ phong thái

lịch thiệp với phụ nữ ngày nào đã mất đi, hiện tại trước mắt cô là một

người hoàn toàn xa lạ.



- Không phải, đừng lại gần tôi. - Rose

phản kháng lại, nhưng sức lực một cô gái yếu đuối làm sao dằn co lại một người đàn ông cao lớn mạnh khoẻ.



Đôi môi Minh Tuấn chiếm lấy

đôi môi cô. Rose không cảm thấy một chút cảm giác nào chỉ là cảm thấy

hoảng loạn, cô cố gắng đẩy anh ra khỏi cơ thể nhưng không thể nào được.

Rose không biết làm gì liền khóc lớn. Tiếng khóc của cô đi vào tận đáy

lòng Minh Tuấn, anh ngừng lại nhìn bản thân mình đang làm gì cô gái yếu

đuối kia.



Trên thân thể Rose là những vết đỏ do anh dùng sức

mà giày xéo, đôi môi củng bật máu với vết cắn của anh. Trên người quần
- Em là ai? - Minh Tuấn ngước nhìn lên. - Là MAi Ly sao, em đến đây để cười nhạo anh sao?



- Anh say rồi, em đến đưa anh về. -



- Anh từ chối kết hôn cùng em để đi tìm cô ta, vậy mà cô ta lại bỏ rơi

anh để theo tên đàn ông khác. - Minh Tuấn cầm chai rượu trên bàn tu

uống.



- Anh vẫn còn em mà, em vẫn rất yêu anh và đang chờ đợi anh. - MAi Ly nhanh chóng giật lấy chai rượu trong tay Minh Tuấn.



- Em… chúng ta chỉ là quá khứ… - Minh Tuấn lắc đầu.



- Em không tin anh đã không còn yêu em nữa, em sẽ khiến chúng ta quya lại như trước. Anh nhớ không Minh Tuấn, ngày đó chúng ta đã thề hẹn cùng

nhau đi khắp những nơi hẻo lánh để chữa trị cho những người nghèo, chúng ta sẽ sinh ra những đứa con thật xinh đẹp và sẽ dạy chúng nó lòng yêu

thương con người.



- Em đừng nói nữa, anh không muốn nghe. - Minh Tuấn lắc đầu, những kỉ niệm của anh và Mai Ly chợt hiện ra trong đầu.



- Anh phải nghe, để anh biết rằng trong tim anh vẫn còn có em.



Minh Tuấn thấm mem say gục xuống bàn, Mai Ly đưa anh về khách sạn nơi cô đang ở.



Sáng hôm sau Minh Tuấn tỉnh lại, nhìn thấy Mai Ly đang ngồi bên cạnh giường

mình ngủ say, trên trán anh vẫn còn chiếc khăn, có lẽ đêm qua anh bị sốt và Mai Ly đã chăm sóc anh sao. Minh Tuấn ngắm nhìn Mai Ly, người con

gái anh đã từng yêu sâu đậm… bỗng dưng anh nhớ về những kỉ niệm của cả

hai rồi khẽ mỉm cười… nhưng rồi nụ cười chợt tắt khi nghĩ tới Tuyết Nhi. Nếu như cô ấy thật sự yêu Tuấn Khôi, anh có nên để cô ra đi, rồi anh

nhìn Mai Ly nhớ lại những gì đêm qua Mai Ly nói, Minh Tuấn ngồi dậy ôm

MAi ly lên giường, đắp chăn lại cho cô rồi rời đi.



Minh Tuấn về đến nhà thì Rose đang ngồi đợi anh trên chiếc ghế sopha.



- Tuyết Nhi, chúng ta cần nói chuyện.



- Anh nói đi.



- Em có yêu anh không? - Minh Tuấn hỏi.



- Tình cảm em dành cho anh, không phải là tình yêu. - Rose khẽ đáp.



- Em yêu Trần Tuấn Khôi sao?



Rose định trả lời là không nhưng lại nghĩ lại rổi gật đầu.



Minh Tuấn chợt đau lòng, nhưng anh đã quyết định sẽ buông cô ra…



- Vậy em đi với anh ta đi, anh sẽ để em đi tìm hạnh phúc cho mình.



- Minh Tuấn, anh nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn em, em tin rằng

anh sẽ hạnh phúc. - Rose khẽ đáp đứng lên đi về phòng thu dọn.



Minh Tuấn ngồi ngoài ghế sopha không muốn nhìn thấy cảnh Rose rời đi.



- Em đi đây, tạm biệt. - Rose khẽ kéo valy ra ngoài mà nói.



- Nếu hắn ta ức hiếp em, hãy quay về anh sẽ luôn bảo vệ em. - Minh Tuấn không nhìn về phía Rose.



Rose kéo valy ra khỏi nhà, hiện tại cô cũng không biết phải đi nơi nào. Rose đứng trước cửa nhìn hai bên không thể chọn được hướng đi. Bỗng nhiên

trước mắt cô chiếc xe hơi màu đen dừng lại, cô bị một toán người đẩy vào xe nhanh chóng rời đi.