Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 138 :

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Tuấn Khôi quay về liền đi đến căn chung cư mà Thiên Bảo đưa Rose

về, anh nhấn chuông cửa mãi nhưng không hề thấy ai mở cửa. Tuấn Khôi rút điện thoại gọi cho Rose nhưng số cô đã không thể liên lạc được, đành

phải gọi cho Thiên Bảo nhưng vừa bấm nút gọi thì thấy Thiên Bảo lầm lũi

bước đến với nét mặt rầu rĩ mệt mỏi.



- Thiên Bảo, cô ấy đâu rồi.



- Chết tiệt, cậu làm cái quái gì mà giờ mới xuất hiện hả, cô ấy bỏ đi rồi. - Thiên Bảo mắng chửi.



- Bỏ đi? - Tuấn Khôi lo lắng. - Đi đâu chứ?



Thiên Bảo tức giận nắm áo Tuấn Khôi đẩy mạnh vào tường:” Chẳng phải vì tên

khốn kiếp mày sao, mày đã không nhận ra cô ấy sớm hơn, mày biết Rose yêu mày mà lại đối với cô ấy tệ bạc như vậy.”



Tuấn Khôi dùng sức

đẩy Thiên Bảo ra nói:” Ai nói với anh là tôi không nhìn ra cô ấy, tôi

làm như vậy vì muốn bảo vệ cho Rose. Tôi đã cẩn thận giao Rose cho anh

chăm sóc, nhưng cuối cùng anh làm được điều gì đây, ít nhất anh phải bên cạnh cô ấy, vì sao để Rose đi khi nào không biết.”



Thiên Bảo càng nghĩ đến Rose càng tức giận, giáng một cú đấm vào mặt Tuấn Khôi.



- Chính mày đã khiến Rose đau khổ, thằng khốn.



Tuấn Khôi cũng bật lại.



- Ngay cả một cô gái, anh cũng không thể bảo vệ. - Tuấn Khôi lau vết máu trên miệng, dùng chân đạp vào bụng Thiên Bảo.



Anh Thư mang album bài hát mới của mình đến tặng Thiên Bảo, không ng nghe

hết mọi chuyện lại gặp cảnh tượng hai người bọn họ đang đánh nhau thì

nhanh chóng chạy đến.



- Thiên Bảo, đừng đánh nữa. - Anh Thư can ra.



- Cô đến đây làm gì, mau đi đi. - Thiên Bảo hất tay Anh Thư ra, tiếp tục cuộc chiến.



Anh Thư nhìn thấy bọn họ như muốn lấy mạng nhau liền nói.



- Hai người thôi đi, không phải quan trọng bây giờ là đi tìm cô gái đó

sao. Hai người ở đây đánh nhau, cô ấy cũng chẳng muốn quay về, quay về

nhìn thấy các anh như thế lại càng muốn bỏ đi thật xa.



Tuấn Khôi và Thiên Bảo nghe Anh Thư nói vậy, cả hai cùng nhau dừng tay lại.



Tuấn Khôi không nói gì, nhìn qua Anh Thư rồi bỏ đi.



- Thiên Bảo, anh chảy máu kìa. - Anh Thư đưa tay lên gương mặt của Thiên Bảo.



- Đau. - Thiên Bảo nhăn mặt.



- Khi nãy biết đau sao anh còn đánh làm gì. - Anh Thư mỉm cười. - Cô gái

kia thật có phúc, được sự quan tâm của hai người như vậy.



- Em đến đây tìm tôi sao?



- Em mang album mới của mình đến tặng anh. - Anh Thư đưa chiếc đĩa cho Thiên Bảo.



Thiên Bảo đưa tay nhận lấy, sau đó bỏ vào túi rồi đứng lên.



- Tôi phải đi tìm cô ấy rồi, em quay về đi.
luôn cô đơn, bên anh không có một ai dám lại gần. Anh như tự đóng băng

mình, ít nói ít cười, toàn tâm toàn ý lao vào công việc. Việc anh chú

tâm nhất chính là tìm Rose. Baba Ken nói trước khi cô đi, cô đã nói như

trăn trói như vậy, dù vậy Tuấn Khôi vẫn một mực tin tưởng rằng Rose vẫn

còn sống, vẫn cùng thở với anh cùng một bầu không khí.



Tại phòng họp,



Điện thoại Tuấn Khôi có một tin nhắn.



“ Hẹn gặp tại cafe xxx, ngay bây giờ. Tuyết Nhi.”



Tuấn Khôi đứng bật dậy, Tuyết Nhi chẳng phải tên khi mà Rose mất trí nhớ đã

sử dụng sao. Tuấn Khôi bỏ hết mọi cuộc họp quan trọng, nhanh chóng rời

khỏi chạy ngay đến địa chỉ kia.



Trong không gian yên ắng, một cô gái ngồi đó ánh mắt uư tư suy nghĩ.



- Rose. - Tuấn Khôi nhìn bóng lưng của cô liền nhận ra nhanh chóng đi tới.



- Gọi tôi là Tuyết Nhi. - Rose nói.



- Rose, mọi chuyện đã sáng tỏ rồi. Cô gái giả mạo kia đã bị lật tẩy, mọi người tìm kiếm em rất nhiều.



- Với tôi hiện tại, Tuyết Nhi hay Rose, đều không quan trọng nữa.



- Rose, anh xin lỗi mà, mọi người làm như vậy đều muốn tốt cho em, em đã ở đâu trong thời gian qua. Anh rất lo lắng và tìm kiếm em khắp nơi.



- Baba Ken thì có người đàn bà khác mà quên mất mẹ Pi, Trần gia thì cấm

không cho tôi vào nữa, còn Thiên Bảo, tôi phải đi để anh ấy nhận ra được tình cảm thật sự của mình. Và cả anh nữa, anh lạnh lùng đến đáng sợ.



Tuấn Khôi thấy vẻ mặt đau buồn của Rose, cô như rung lên sợ hãi những ngày

tháng kia. Tuấn Khôi ôm chầm lấy Rose khẽ nói:” Qua rồi Rose, em quay về mọi người ai cũng thương nhớ em.”



- Baba Ken đã đuổi người

phụ nữa kia đi rồi, hằng ngày đều mong nhớ em. Mẹ Rin thì ngày nào cũng

ân hận vì không sớm nhận ra em, cả anh cũng thật sự rất nhớ em, anh nhớ

em đến phát điên lên. Rose, quay về đi.



- Tôi hẹn anh đến nơi này, vì muốn nói với anh một việc. - Rose cúi đầu nói.



- Có việc gì sao?



- Tôi… đã có thai. - Rose nói nhỏ.



Tuấn Khôi ngỡ ngàng, sau đó ôm chầm lấy Rose cười nói.



- Rose, dù em không muốn về, anh nhất định cưỡng ép em về Trần gia. - Tuấn Khôi cười nói, ôm cô vào lòng.



***********************



Tiểu Ái đứng cách đó không xa, nhìn thấy Rose hạnh phúc thì trong lòng vô cùng vui vẻ, sau đó gọi điện về nhà.



- Mẹ ạ, đồ đã dọn xong rồi ạ. Vâng, con về ngay. Hết hạn thì phải trả nhà cho họ thôi, chúng ta tìm tạm một nơi nào đó ở tạm. Con sẽ nhanh chóng

tìm nơi khác.



Tiểu Ải khẽ nói: " Tuyết Nhi, tạm biệt. Chúng ta có duyên sẽ gặp lại."