Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 139 :

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Rose quay lại nhưng cô nhất quyết quay về nhà mình là Phạm gia,

không theo Tuấn Khôi về Trần gia vì cô cho rằng cô chưa có danh phận phụ thuộc vào anh, bởi lẽ trước đây kết hôn cũng không phải là cô, chưa kể

buổi lễ kết hôn kia bị Trần gia tự ý huỷ, mất hết thanh danh của tiểu

thư nhà họ Phạm này. Tuy vậy, mọi người ai ai củng vui mừng vì cô đã an

toàn quay về, không quan trọng cô có muốn về Trần gia hay không, chỉ cần Rose của họ bình an.



Chỉ là Rose luôn buồn bã vì sau

khi quay lại nhà chị Tiểu Ái thì những ngưởi gần đó nói rằng gia đình

Tiểu Ái đã chuyển đi, không một ai biết tin họ đi đâu. Tiểu Ái có gương

mặt rất là giống mẹ Pi, lại luôn đối xữ rất tốt với cô, Rose không muốn

mất đi người chị này nên ra sức tìm kiếm khắp nơi.



Baba Ken vì chuyện lần trước cảm thấy vô cùng có lỗi với con gái nên ra sức chăm lo cho Rose từng miếng ăn giấc ngủ, Ken sống cô đơn từ trước đến nay, tình cảm chỉ dành cho một mình con gái cưng này, trước giờ chưa bao giờ

trách mắng một câu, hôm đó lại ra sức lạnh nhạt, đuổi con gái đi, có lẽ

con bé khi ấy rất buồn. Ơn trời đã để Ken có thể sữa chữa lỗi lầm kia,

con gái quay trở về ông sẽ không bao giờ khiến Rose phải chịu cảnh đau

buồn nữa.



- Rose, con uống chút sữa đi. Đêm qua con ăn gì cũng nôn ra ngoài, ta cảm thấy rất lo cho con. - Ken đi tới bên cạnh giường

Rose mà nói.



- Baba, con không sao đâu. Người ta nói như vậy

là bị nghén, điều đó bình thường đối với người mới mang thai. - Rose mở

mắt nhìn Ken nói,



- Hôm nay, chúng ta đi thăm mẹ con… báo cho mẹ con tin con đã mang thai, ta sắp có cháu. - Ken vuốt tóc Rose nói.



- Dạ. - Rose cầm ly sữa uống một hớp nhỏ, gật đầu mỉm cười.



Trên xe, Ken quay qua hỏi Rose.



- Con gái thật sự không muốn sang Trần gia sao, dù sao đứa trẻ trong bụng con cũng là huyết thống của họ.



- Baba à, con đang xác định lại tình cảm của mình, và cũng để Tuấn Khôi

thời gian nhìn nhận tình cảm của anh ấy. Hai chúng con, từ bé sống bên

nhau, con sợ sự ngộ nhận đặc biệt là ngộ nhận trong chuyện tình yêu.



- Ngộ nhận sao? Vì sao con lại có ý nghĩ đó. - Ken cảm thấy kì lạ, chẳng phải hai đứa rất yêu nhau sao?



- Từ bé Tuấn Khôi đã ra dáng như một người anh trai bên cạnh bảo vệ con

khỏi tất cả những nguy hiểm, con được anh ấy bao bọc che chở thành một

thói quen. Đến khi lớn lên, con sang nước ngoài du học, anh ấy cũng âm

thầm cho người bảo vệ con. Con chính là đang sợ mình ỷ lại và Tuấn Khôi, đang dựa dẫm anh ấy, mọi lúc khó khăn đến bên cạnh con đều nghĩ đến

Tuấn Khôi vì có lẽ trước đây anh ấy luôn là người bảo vệ con.



- Ý con là, con xem Tuấn Khôi như người bảo vệ, không có tình yêu.



- Con không thể xác định được điều đó. Trước đây có cứ ngỡ đó chính là

tình yêu, yêu sâu đậm đến mức con khóc vì anh ấy, con đau lòng khi anh

ấy không nhận ra con. Nhưng con chợt nhận ra, từ khi con phát hiện ra

cái cảm xúc kì lạ kia, con và Tuấn Khôi chưa từng nói với nhau một câu

yêu cho đúng nghĩa. Cả hai chưa từng thề hẹn điểu gì, đứa trẻ này cũng

là ngoài ý muốn, con và Tuấn Khôi đó có thể xem như chưa từng có quan hệ trên mức tình bạn bè, anh em.



- Nhưng người mang thai đúng

quả thật là suy nghĩ rất nhiều. Xem ra con gái của baba đã lớn và suy

nghĩ chính chắn hơn trước rất nhiều. Con xem, đã sắp trở thành mẹ rồi.


- Em mệt không? - Hoàng Quân đi tới, đưa một chai nước cho cô.



- Không, em cảm thấy rất vui. Sao anh còn ở đây, tiết mục tiếp theo là của anh mà. - Anh Thư nói.



- Anh muốn đến hỏi em một việc?



- Anh nói đi?



- Nhưng anh nghĩ lại rồi, một chút nữa, khi anh quay lại nơi này, mong em hãy trả lời. - Hoàng Quân nói xong nhanh chóng bước đi, bên ngoài là

tiếng reo hò cùa khán giả.



- Hoàng Quân, trả lời điều gì, anh đã hỏi em điều gì đâu? - Anh Thư nói theo nhưng bóng dáng anh đã mất hút.



Cô cảm thấy kì lạ, bước chân đi theo anh ra phía sau khán đài lắng nghe

Hoàng Quân hát, đúng là giọng hát không chê vào đâu được, anh ấy đúng là người dẫn đầu mà.



Hoàng Quân hoàn thành xong hai bài hát, âm

nhạc cũng tắt đi chỉ nghe tiếng reo hò của khán giả, Anh Thư định bước

vào bên trong thì nghe giọng nói của Hoàng Quân cất lên.



- Alo, mọi người có thể cho Quân xin vài phút để nói vài lời được không ạ.



Bên dưới khán giả bỗng dưng im đi, họ đang chờ đợi từ thần tượng nói điều gì đó.



- Quân muốn thú nhận cùng các Fan của mình rằng trước giờ Quân đã nói dối mọi người.



Tiếng ồ bên dưới vang lên.



- Quân luôn nói mình chưa có người yêu, cũng nói mình chưa có đối tượng.

Nhưng thật ra Quân đã để ý một cô gái từ khá lâu rồi, chỉ là chưa nhận

được sự đồng ý từ cô ấy.



Bên dưới vang lên tiếng cười khúc khích, thần tượng của họ thật đáng yêu.



- Cô ấy cũng đang xuất hiện tại nơi này, mọi người hãy vỗ tay để tiếp thêm sức mạnh cho Quân được không?



Tiếng vỗ tay ầm ầm bên dưới.



- Anh Thư, anh yêu em.... Làm bạn gái anh nha. - Hoàng Quân nói lớn.



Anh Thư bên trong kinh ngạc, đôi chân rung lên không bước đi nỗi.



- Anh Thư, em có nghe anh nói không, anh yêu em….



Tiếng vỗ tay náo nhiệt của cùa khán giả, tiếng gọi tên ô hãy ra cùng anh khiến đôi tai Anh Thư như ù đi. Cô chóng mặt ngã xuống.



Một bàn tay đỡ lấy Anh Thư, bế cô trên tay rời khỏi sân khấu.



Anh Thư không xuất hiện, Hoàng Quân mỉm cười nói:” Có lẽ cô ấy xấu hổ rồi,

nhưng có các bạn ủng hộ tôi nhất định sẽ chinh phục ca sĩ Anh Thư.”



Trên chiếc xe màu đen, người mặc trang phục toàn màu đen kia đưa Anh Thư đi.



- Cuối cùng anh cũng đã đến tìm em. - Anh Thư khẽ mỉm cười.