Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 141 :

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Ken đi công tác đột xuất một tuần, nhưng vì Rose nói đã có cô gái

tên Tiểu Ái kia đến ở cùng chăm sóc nên trong lòng một phần nào yên tâm. Mặc dù chưa lần nào gặp mặt cô gái kia, nhưng nghe Rose kể lại cô ấy

chính là ân nhân của con gái, Ken có một chút biết ơn.



Ngày Ken về nước, Rose nhất quyết đòi ra sân bay đón Ken, vì vậy Tiểu Ái rất lo lắng nên đành đi theo cô, Rose đang mang thai nên đi lại rất không

tiện cho lắm, thế mà vẫn không bỏ được thói quen chạy nhảy.



- Baba em mà gặp chị chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên cho xem.



- Vì chị giống mẹ em sao? Từ khi vào nhà em, nhìn thấy di ảnh của mẹ em chị cũng rất bất ngờ, chị thật sự giống bà đến kì lạ.



- Từ bé em đã mất mẹ, em chưa bao giờ nhìn thấy mẹ mình ngoài đời thật

cả. Nhưng từ khi gặp chị, em cảm giác như được gặp mẹ em vậy, vậy nên

nếu chị là mẹ em thì thật tốt. - Rose nắm lấy tay Tiểu Ái, cô là thật sự hy vọng Tiểu Ái là mẹ của mình.



Tiểu Ái nghe xong, nghĩ rằng Rose lại đùa giỡn quá đà, dùng tay cốc đầu Rose mỉm cười nói:” Đừng nói bậy nữa.”



- Không đâu, em nói thật mà. - Rose phân trần.



- Đừng đùa giỡn nữa. - Tiểu Ái nói xong nhìn về phía đoàn người đang bước ra từ cửa ra bên trong sân bay. - Họ ra rồi kia, trong số đó ai là baba em.



Rose vội nhìn theo hướng tay của Tiểu Ái, nhìn thấy baba Ken đang bước ra liền nhanh chóng chạy tới đón Ken.



- Này, em không được chạy, con bé này. - Tiểu Ái không kịp ngăn cản, lắc đầu chạy theo.



Ken từ bên trong ra nghe tiếng con gái liền mỉm cười đi tới, ôm lấy Rose.



- Con gái khoẻ không, cháu của ta co khoẻ không? - Ken nói.



- Baba, con khoẻ, tiểu tử ấy cũng khoẻ. - Rose buông Ken ra. - Baba, đây là chị Tiểu Ái, con đã kể với baba trước.



Ken nhìn Tiểu Ái, hơi ngẩng người một chút.



- Tôi là Tiểu Ái, xin chào ông chủ. - Tiểu Ái cuối đầu nói.



- Chào cô. - Ken gật đầu. - Đừng gọi là ông chủ, cứ gọi tôi là Phạm lão gia.



Rose không đồng ý liền nói.



- Baba con còn rất trẻ, gọi là lão gia nghe rất là già đó nha. - Rose

nhìn sang Tiểu Ái nói. - Chị gọi baba em là anh đi, nghe cho trẻ. -

Trong lòng đang tính toán chuyện đen tối.



Lần này đến lượt Ken gõ đầu Rose vì tội ăn nói lung tung.



- Xin lỗi cô, Tiểu Ái. Con bé sắp làm mẹ nhưng tính tình lại quá trẻ con. - Ken nhìn Tiểu Ái không rời, vì sao cô lại quá giống Pi như vậy.



Rose trề môi, quay mặt tỏ ra giận dỗi.



- Con không thèm nói chuyện với hai người nữa.



- Được rồi công chúa nhỏ của ta, con muốn gì cũng được mà. - Ken cưng chiều.



- Phạm lão gia, đưa vali cho tôi, tôi sẽ mang ra xe giúp ông. - Tiểu Ái nói, tay cầm lấy vali của Ken.



Ken nhìn Tiểu Ái liền nói:” Không sao đâu, tôi sẽ tự mình mang ra làm sao có thể để một cô gái giúp mình chứ.”
- Phạm tổng, tôi… - Tiểu Ái bỗng nhiên khóc lớn.



Ken hơi bối rối, một cô gái lại khóc trước mặt anh như vậy. Ken lại gần Tiểu Ái, để cô tựa vào vai mình mà khóc.



Tiểu Ái bình tĩnh hơn một chút, sau đó nhận ra mình đã làm một chuyện không kịp sy nghĩ liền nhanh chóng đứng lên cúi đầu.



- Tôi… xin lỗi… tôi đã làm bẩn áo của ngài. - Tiểu Ái khó xữ nói.



- Không sao, cô cảm thấy đỡ hơn chưa? - Ken quan tâm.



- Nhưng… sao Phạm tổng biết mà đến đây? - Tiểu Ái kì lạ nói.



- Chuyện gì tôi muốn biết, tôi đều có thể biết. - Ken đáp.



Tiểu Ái không kịp hiểu hết câu nói trên thì một vị y tá đi đến đưa cho cô

một tờ giấy nói:” Người nhà kí vào rồi đi đóng tiền để tiến hành phẫu

thuật, thời gian rất gấp nên mong cô nhanh chóng giùm.”



Tiểu Ái run rẩy cầm tờ giấy trên tay, nhìn những con số mà mờ cả mắt.



- Đừng lo, tôi sẽ trả chi phí phẫu thuật cho mẹ cô. - Ken đi tới nói.



- Không… tôi không thể nhận được. - Tiếu Ái lắc đầu.



- Tôi la một nhà kinh doanh, vì vậy cô cứ an tâm đi tôi sẽ không cho

không ai bất cứ thứ gì. Hôm nay xem như tôi tạm ứng để mẹ cô chữa trị

trước, cô sẽ đến Phạm gia làm việc và tôi sẽ trừ từ từ vào lương của cô. - Ken nói.



Tiểu Ái suy nghĩ một lúc, xem ra ông ấy nói cũng

có lí, cô cũng đang rất cần số tiền kia để cứu mẹ. Tiểu Ái lưỡng lự một

chút cũng gật đầu đồng ý.



Ba của cô phải về chăm sóc cho em cô vẫn đang còn bé phải đến trường, đêm đó cô ngồi bên ngoài đợi mẹ phẫu

thuật, bên cạnh là Phạm tổng.



- Tôi có thể ở đây một mình mà, Phạm tổng xin ngài về nghĩ ngơi đi. - Tiểu Ái nói.



- Có hai người ở lại, không phãi tốt hơn sao? - Ken đáp.



- Phạm tổng và cả Rose là những người thật tốt , tôi vô cùng biết ơn gia đình Phạm gia.



- Cô đã có ơn cứu con gái tôi, điều này khiến tôi vô cùng biết ơn cô.

Tiểu Ái, chắc cô cũng nhận ra cô rất giống vợ cũ của tôi, điều đó khiến

Rose trở nên vô cùng vui vẻ. Tôi mới là người phải cảm ơn cô.



- Người vợ đó của ông, là người như thế nào?



Ken suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói:” Cô ấy cũng khá giống cô về tính cách,

hiền lành và đáng yêu, lại thích giúp đỡ người khác, khi gặp khó khăn

thì luôn tự một mình gánh chịu mà không chịu nói ra để người khác giúp.”



- Tôi là người như vậy sao? - Tiểu Ái không nghĩ mình là người giống mẹ Rose về tính cách.



Ken cười, nhìn vào đôi mắt kia khẽ đáp:” Rất giống.”