Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 142 : Ngoại truyện TYĐS Phần 39

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Cánh cửa phòng phẩu thuật báo tín hiệu được mở ra, Tiểu Ái vội vã đứng lên. Bên trong, các bác sĩ bước ra.



- Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi. - Tiểu Ái lo lăng hỏi.



- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. - Vị bác sĩ lặng lẽ nói.



- Không phải, xin bác sĩ hãy cứu mẹ tôi, bà ấy không thể chết được. -

Tiểu Ái ôm lấy tay bác sĩ mà nói. - Cầu xin bác sĩ, hãy cứu mẹ tôi. -

Nước mắt Tiểu Ái chảy xiết.



Vị bác sĩ lắc đầu, các y tá kéo Tiểu Ái ra khỏi vị bác sĩ.



- Thân nhân hãy chuẩn bị thủ tục để nhận bệnh nhân về nhà. - Vị bác sĩ nói xong bước đi.



Tiểu Ái khóc lớn, không còn đủ sức đứng vững mà ngã quỵ xuống, Ken nhanh

chóng đỡ lấy cô gái. Trong bệnh viện lớn, tiếng khóc của Tiểu Ái bé nhỏ

nhưng chứa đầy đau đớn, Ken xót xa ôm cô vào lòng, làm điểm tựa lúc cô

đau đớn nhất.



Nhà chủ không cho gia đình Tiểu Ái làm

tang lễ tại nhà thuê của họ, họ sợ mang về xui xẻo trong căn nhà đó.

Tiểu Ái có khóc lóc van xin thế nào, họ cũng vô tình vô cảm bỏ đi, đe

doạ sẽ đuổi gia đình cô đi nếu dám mang thi thể mẹ cô về nhà.



- Mẹ, con bất hiếu không thể lo cho mẹ được, đến khi mẹ ra đi con cũng

không thể lo tang sự chu đáo. - Tiểu Ái là chị lớn trong nhà, lại không

thể làm được gì, cảm thấy bất lực.



Bên ngoài, chiếc xe

hơi màu đen dừng ngay con hẻm phía trước. Rose và Ken xuống xe bước

xuống xe đi bộ vào bên trong con hẻm nhỏ. TRong căn phòng bé nhỏ, tiếng

khóc của Tiểu Ái lại công thêm tiếng khóc của đứa em nhỏ, nét mặt u sầu

của ba Tiểu Ái, không khí vô cùng u ám.



- Chị, vì sao chị chưa đón bác gái về. - Rose nhanh chóng bước đến hỏi Tiểu Ái.



- Huhu, Rose.... chị phải làm sao đây… chị thật vô dụng…. chị quá vô dụng không thể làm gì để lo tang lễ của mẹ một cách chu đáo. - Tiểu Ái bất

động ngồi dưới đất mà nói.



- Chị, chị đừng khóc mà…. -

Rose nhìn Tiểu Ái khóc thì mắt cũng ngấn lệ, trước kia bác giá đối xữ

với cô rất tốt, vì sao người tốt như bà lại ra đi sớm như vậy.



Rose ôm Tiểu Ái vào lòng mình, hai chị em ôm nhau khóc xót xa.



- Chỉ cẩn một nơi để tổ chức tang lễ đưa bà ấy về nơi chính suối là được. - Ba Tiểu Ái đau buồn nói.



- Baba. - Rose hướng mắt về phía Ken. - Con muốn… - Rose sợ Ken không đồng ý với suy nghĩ hiện tại của cô.



- Được. - Ken gật đồng, hiểu Rose muốn nói gì.



- Thật ạ. - Rose bất ngờ.



- Baba có bao giờ từ chối mong muốn của con sao? - Ken đáp.



Rose nghe xong, quay sang nói với Tiểu Ái.



- Chị, Phạm gia sẽ lo liệu tang lễ của bác gái, chị không được từ chối

đâu. Khi em gặp khó khăn gia đình chị đã cưu mang em, bác gái lại đối

với em rất tốt. Ơn của gia đình chị em chưa đền đáp, lần này em nhất

định phải lo liệu tang sự này, em vì coi bác gái như người nhà người

thân.



- Rose, như vậy… không được. - Tiểu Ái nhìn lướt qua Ken rồi nói. - Phạm gia là nơi nào, chị làm sao có thể…



- Phạm gia cũng chỉ là một ngôi nhà có những con người sống bên trong,

đâu có gì là ghê gớm như cô nghĩ. Tôi là chủ nhân của nó, tôi đồng ý là

được, nếu cô chê có thể từ chối. - Ken lên tiếng.



- Phạm tổng, tôi… tôi không có ý đó. - Tiểu Ái lo sợ nhìn Ken, sợ Ken hiểu nhầm ý mình.



- Nếu không có ý như vậy nghĩa là tang lễ của mẹ cô, quyết định sẽ tổ chức tại Phạm gia. - Ken nói một cách dứt khoát.



Rose nhìn baba Ken, quả thật nể phục người cha này, chỉ trong hai câu có thể giải quyết xong mọi chuyện.
mẹ Pi. Rose bỗng dưng cảm thấy có lỗi vô cùng với Tiểu Ái.



- Nếu baba Ken thật sự muốn kết hôn, hãy nhìn cô ấy bằng phương diện Tiểu Ái, không phải nhìn cô ta rồi tưởng nhớ đến mẹ Pi. Sẽ là một bất hạnh

nếu như cha con em không phân biệt được.



- Tuấn Khôi, cảm ơn anh đã thức tỉnh em. - Rose nói.



- Vậy hãy trả ơn cho anh đi. - Tuấn Khôi nói.



- Trả ơn sao?



Tuấn Khôi không đáp, đứng lên bế Rose trên tay nói:” Làm gối ôm cho anh.”



Rose không chịu dãy dụa trên tay Tuấn Khôi, tuy nhiên lại vô cùng không hiệu quả. Cô đã bị anh ôm cứng trên giường trong phòng ngủ.



***************************



Ken đi kí một hợp đồng quan trọng với đối tác, hợp đồng được kí kết khi mọi người đều đã thấm mem say. Ken quay về biệt thự Phạm gia, bước vào nhà

thì nhìn thấy Tiểu Ái đang ngồi trong phòng bếp một mình liền đi tới.



- Rose đâu rồi? - Ken hỏi.



- Phạm tổng, cô ấy ngủ rồi. - Tiểu Ái đáp.



- Sao cô chưa ngủ?



- Tôi vừa mua một ít hạt sen tươi cho Rose, tôi lột ra để ngày mai Rose có thể dùng. - Tiểu Ái mỉm cười nói.



Ken nhìn nụ cười kia, một cảm giác đã rất lâu rồi không tồn tại khiến nhịp tim Ken mạnh hơn.



- Hoàn thành xong, cô hãy đi nghĩ ngơi đi, tôi lên phòng trước. - Ken nói xong liền bước đi về phòng mình.



Ken ngồi trong phòng, đầu óc cứ lâng lâng vì mem rượu vẫn còn trong người. Tiếng gõ cửa bên ngoài vọng vào.



- Vào đi! - Ken nói



- Phạm tổng, tôi thấy ông có vẻ đang say nên pha cho ông một ly chanh

nóng, ngày mai ông sẽ không bị đau đầu. - Tiểu Ái nói, đi tới đặt ly

chanh nóng trên bàn.



Khi cô quay lại thì đã thấy Ken

nằm gục trên giường, bộ vest và giày vẫn còn thưa tháo ra. Cô đi tới cởi giầy và áo vest ra cho Ken. Tiểu Ái dùng nước lau mặt và tay chân vì

cảm thấy người anh rất nóng. Cô hoàn thành xong mọi việc quay lưng bước

đi thì một bàn tay chụp lấy tay cô.



- Đừng đi. - Ken thì thào.



- Ông gọi tôi sao? - Tiểu Ái nói.



- Đừng đi mà, anh rất cô đơn. - Ken khẽ mở mắt, nhìn thấy Tiểu Ái liền

kéo cô lại gần mình mà ôm lấy. - Anh đã đợi em, rất lâu. Xin em, đừng đi mà.



Tiểu Ái nghe những lời Ken nói, trong lòng vô cùng rối bời chưa biết phải phán ứng thế nào.



- Phạm tổng, ông say rồi. Tôi về phòng mình. - Tiểu Ái khẽ nói, rời khỏi lòng ngực Ken.



Ken vụt mất liền nhanh chóng kéo lại, dùng lực của một người đàn ông ép cô

nằm xuống giường. Đôi môi Ken tìm môi cô mà hôn cuồng nhiệt, Tiều Ái

chống trả nhưng rồi bị chìm vào sự ngọt ngào đang có, trái tim cô đập

rộn rã nhận ra cô đã có tình cảm với người đàn ông này tự khi nào. Có lẽ từ cái ngày mà Ken trong bệnh viện, ra tay giúp đỡ mẹ cô không cần suy

nghĩ.



- Pi, em đã về thật sao, không bỏ anh đi thật sao? - Ken nói thì thào.



Khi Tiểu Ái nhận ra, thì trên người cô đã không còn mảnh vải che thân. Sự

trong trắng kia cũng đã cho Ken, cô im lặng chịu đau đớn… đau đớn của

thể xác và tinh thần.



Ken một lần nữa, lại gọi nhầm tên….



Buổi sáng, Ken thức dậy khi đầu mình đau như búa bổ. Anh nhìn sang bên cạnh

lại thấy Tiểu Ái đang nằm bên cạnh thì chợt nhớ đến chuyện hôm qua.