Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 65 : Quan hệ phức tạp

Ngày đăng: 20:39 18/04/20


Ken rời khỏi khách sạn quay về biệt thự Phạm gia thì nhận được điện thoại từ Pham gia gọi đến.



- Thiếu gia, giám đốc Trần Minh Trí bên RoYal sang tìm cậu. - Một tên bảo vệ gọi đến.



- Bảo hắn ta hiện tôi đang không có nhà, khi nào rãnh tôi sẽ cho anh ta một cái hẹn. - Ken vừa nói, ánh mắt tia lên cơn lửa giận.



- Dạ, nhưng cậu ấy nói có việc gấp nên muốn vào nhà đợi đến lúc thiếu gia về.



- Đồ ngu, mau đuổi hắn ta đi. - Ken tức giận rít lên sau đó cúp máy.



Biết Minh Trí sẽ cố tình nán lại để đợi nên anh không cho xe về Phạm gia nữa mà rẽ lại hướng khách sạn.



Một chiếc xe hơi chạy vào biệt thự Phạm gia, trên xe là một đoàn người mang rất nhiều áo cưới và phụ kiện, thêm một tốp là chuyên viên thời gian sẽ giúp Rin trở nên lộng lẫy vào ngày mai. Đám vệ sĩ thấy không có gì đáng nghi ngờ nên mở cửa để chiếc xe đi vào biệt thự.



Rin ngồi trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa, thông báo đoàn người của Ken sai đến để giúp cô thử áo đã đến. Cô từ từ bước xuống phía dưới, được người làm dẫn vào một phòng thay đồ, cô không có một chút hứng thú với những gì đang ở trước mắt mình, chỉ là một sự xa xỉ vô vị. Rin đưa tay chạm vào một chiếc váy cưới trước mặt, dòng lệ tuôn rơi. Không lẽ cuộc đời cô phải cưới một người mà cô không hề yêu thương.



Một cô gái mang một chiếc váy cưới được xem là lộng lẫy nhất đến đưa ra cho cô xem. Không muốn làm khó nên cô cũng im lặng gật đầu, họ giăng màn và giúp cô thay bộ áo cưới kia. Đó quả thật là một váy cưới thật đẹp, phần trên đính những hạt đá quý lấp lánh cúp ngực tôn lên bộ ngực đầy của cô, đằng sau là lớp ren dài phủ cả mặt sàn. Cô nhìn mình trong gương, chợt giật mình vì sự xa hoa của chiếc váy.



Khi chiếc màn buông xuống, cô gái giúp cô thay váy khẽ mỉm cười nói.



- Tiểu thư, bộ váy này rất hợp với cô. Trong cô rất xinh đẹp.



- Cảm ơn. - Rin trả lời không một chút vui.



- Bây giờ chuyên viên thời trang sẽ giúp cô tư vấn chọn trang sức phù hợp. - Cô gái trẻ cười nói chỉ về phía một người đáng đứng dựa vào tường, đôi mắt chăm chú nhìn cô.



Rin không quay sang nhìn cái người gọi là chuyên viên tư vấn gì đó, cô cứ ngồi đó với gương mặt ủ dột. Khi một bàn tay khẽ chạm vào bờ vai thì Rin khẽ rùng mình.



- Nhị tiểu thư, cô mặc váy cưới thật xinh đẹp. - Một giọng nói quen thuộc vang lên.



Tâm thần như chấn động, Rin vội quay mặt lại nhìn: "Anh..."




- Vì sao trước giờ tôi không biết chuyện này. - Minh Trí nheo mắt, bóp chặt ly trà trong tay.



- Vì nó không phải con ta, ta chỉ có một mình con là con mà thôi.



- Cô ta có thể giải lời nguyền. - Minh Trí hỏi.



- Tất nhiên, vì nó có huyết thống từ mẹ con.



- Vì sao trước đây ông không nói cho tôi biết còn hướng giải quyết. Ông hẳn cũng muốn trả thù Trịnh gia sao? - Minh Trí nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần Phó Quang.



- Haha, con có thể điều tra ra mọi chuyện, tại sao lại còn đến hỏi ta. - Trần lão ung dung nói. - Đúng, ta hận Trịnh Đạt.



- Nguyên nhận. - Minh Trí không ngờ mình đoán đúng, việc này anh đã điều tra nhưng thật không rõ.



- Trước đây người mẹ con yêu là Trịnh Đạt, không phải là ta. MẶc dù mối thù truyền kiếp từ nhà họ Trịnh nhưng bà ta bất chấp mà yêu lão ta. Lúc ấy Trịnh gia khi biết bà ta là con gái kẻ thù nên cũng ra sức ngăn cản, trong lúc suy sụp mẹ con đã đồng ý lấy ta. Nhưng khi đó, mẹ con đã mang thai của Trịnh Đạt.



- Vậy cô gái kia là chị cùng cha với chị em nhà Rin. - Minh Trí khẽ giật mình. - Cô ta có biết sự thật đó.



- Không, nó được sinh ra tại VN chưa được một ngày liền được đưa sang Mỹ. Mẹ con vì rất thương nhớ mà cầu xin ta, nhiều lần tìm đến cái chết nên ta không đành lòng, cho bà ta biết nơi nuôi dưỡng con gái mình. Thật không ngờ, mẹ con vì trước kia bị nhà họ Trịnh đối xữ tàn độc nên sinh hận ý nên đã truyền lại mối thù cho con gái mình. Khiến con gái lại hận ý cha ruột,một tay tiêu diệt họ Trịnh.



- Cô ta được như ngày hôm nay là nhờ tiền của nhà họ Trần chúng ta. - Minh Trí trừng mắt nhìn Trần lão.



- Đúng vậy, nó được ta bảo trợ. - Trần lão ung dung nói.



- Ông cũng muốn tiêu diệt nhà Trịnh.



- Đúng, xem ra Bảo Ngọc đang làm rất tốt.



- Tôi sẽ không để ông thực hiện được đó. Trần lão gia, ông thật nham hiểm hơn tôi suy nghĩ.