Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 99 :

Ngày đăng: 20:39 18/04/20


Minh Trí đưa Rin về lại biệt thự Trần gia, vì không muốn rời xa Rin nữa nên anh nhất quyết không đồng ý cho Rin quay về biệt thự hoa hồng trắng. Chiếc xe dừng lại phía trước, Minh Trí mở cửa ra ngoài sau đó bế Rin ra khỏi xe đi vào trong nhà, Tuấn Khôi từ trong nhà nghe tiếng xe Minh Trí đi vào thì từ bên trong chạy ra ngoài.



- Hoan hô, baba đã đưa mẹ về rồi. - Tuấn Khôi nhảy lên vui sướng.



- Chị đã về. - Tuấn Hà cũng từ phía sau Tuấn Khôi đi ra ngoài.



Rin nhìn Tuấn Hà, sau đó nhìn Minh Trí. Minh Trí hiểu cô muốn nói gì liền nói:" Đây là Tuấn Hà, là em trai của em."



- Em trai của em sao, từ khi về lại Trịnh gia em không hề nghe nhắc tới. - Rin khẽ hỏi.



- Em quên anh từng nói, em còn có cha mẹ nuôi và đứa em trai sao. Tuấn Hà sau khi lên thành phố này học tại trường RoYal, sau đó nhận được học bổng du học nước ngoài. Nay anh đón cậu ấy về RoYal làm việc. - Minh Trí nhìn Tuấn Hà tin tưởng.



- Cảm ơn anh rễ, nhờ có anh mà em có ngày hôm nay. - Tuấn Hà biết ơn nói. - Chị, em nghe anh rễ nói chị đã bị mất đi trí nhớ, chúng ta là chị em tốt từ nhỏ chị đã rất thương em.



- Chúng ta vào nhà nói chuyện. - Minh Trí bế Rin đi vào bên trong nhà, anh không cho cô bước đi vì bác sĩ đã căn dặn cô phải nghĩ ngơi nhiều không được làm gì nặng nhọc.



Cả 4 người cùng nhau bước vào bên trong biệt thự, Minh Trí đặt Rin trên chiếc ghế sopha, Tuấn Khôi mang một ly nước đến cho Rin.



- Mẹ, có phải chúng ta sẽ dọn về đây sống cùng baba hay không ạ. - Tuấn Khôi nói đầy hy vọng.



- Con có thích nơi này không. - Rin mỉm cười hỏi.



- Thật ra thì, con rất thích ạ. - Tuấn Khôi phấn khởi.



- Được, vậy chúng ta sẽ dọn về nơi này. - Rin đáp.



- Hoan hô mẹ. - Tuấn Khôi nhảy lên người ôm lấy mẹ.



Minh Trí cảm thấy rất vui vì điều này, cuối cùng sau bao nhiêu gian nan, đau khổ cả nhà 3 người đã được đoàn tụ về tại nơi này. Tuấn Hà nhìn thấy chị mình hạnh phúc cùng anh rễ thì vui hơn ai hết, Tuấn Hà lặng lẽ lên phòng mình để lại ba người họ trọn vẹn niềm hạnh phúc gia đình.



Minh Trí đưa Rin lên phòng của mình, Minh Trí đặt Rin trên giường không kiềm lòng nhìn đôi môi ngọt ngào của cô mà hôn lên. Rin đáp trả lại nụ hôn của Minh Trí, đến khi bàn tay của anh không tự chủ mà đụng chạm vào Rin thì cô liền đẩy đi.



- Đúng là sói mà, anh quên bác sĩ nói em không được làm việc gì quá sức sao? - Rin trách mắng.



- Anh đâu để em phải làm gì, cứ để anh làm. - Minh Trí cười bá đạo tiếp tục.


Rin ngồi trên xe Minh Trí, nhìn anh nét mặt không một chút cảm xúc nào. Cô mỉm cười.



- Trần tổng, xem ra ngài đã ghen quá rồi.



- Ghen không có gì đáng xấu hổ, chỉ là anh không ghen. - Minh Trí đáp



- Còn chối, thế vì sao ngăn cấm Tuấn Kiệt tìm đến em. - Rin trêu chọc.



- Không có một người đàn ông nào lại muốn phụ nữ của mình gặp mặt nam nhân khác. - Minh Trí lại nói.



- Như thế mà không nhận là mình ghen sao, mau nói đi là anh đang ghen. - Rin cười to.



- Trịnh tiểu thư, em nên xem lại mình đi. Nhan sắc có hạn, cũng không dịu dàng khuê các, đã thế cơ thể kém hấp dẫn em lấy gì để anh phải ghen chứ. - Minh Trí trêu chọc.



- Anh dám chê bai em sao. - Rin tức giận đưa miệng cắn vào tay Minh Trí.



- Đã vậy còn có sở thích kì lạ. - Minh Trí cười lớn.



Rin nhìn nụ cười của Minh Trí cảm thấy ấm áp như mùa xuân của cô vậy, đã từ bao giờ cô không nhìn thấy nụ cười thoải mái không chứa bất cứ lo toan nào.



- Minh Trí, anh đã nói em kém hấp dẫn như vậy, vậy lần trước anh nói muốn em làm bạn gái là giả sao? - Rin hỏi.



- Anh tìm bạn gái không nhìn vào cơ thể, không nhìn vào gương mặt. - Minh Trí đáp.



- Vậy tiêu chuẩn của anh là gì? - Rin tò mò.



- Tiêu chuẩn của anh rất là cao, và rất tiếc mà em không có chút gì đạt tiêu chuẩn cả.



- Được, em thấp kém như vậy đó, nên chuyện anh muốn em làm bạn gái gì đó không nói tới nữa. - Rin bị chê bai nên giận dỗi.



Minh Trí thắng xe lại, nhìn về phía Rin mà nói:" Mặc dù em không đạt tiêu chuẩn nào, nhưng em lại xấu xa đến mức chạy theo đường vòng mà đến trái tim anh để đánh cắp nó." Minh Trí đặt tay Rin lên ngực mình mà nói tiếp.



- Tại nơi này, đã không còn là của anh nữa vì nó tràn đầy hình bóng của em.



Rin gương mặt ửng đỏ, không ngờ Trần tổng lạnh lùng hôm nay lại có thể nói những lời ngọt ngào như vậy. Rin mỉm cười tự mình chủ động nhẹ đặt lên môi Minh Trí một nụ hôn ngọt ngào.