Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh
Chương 159 : Thế giới cuối cùng
Ngày đăng: 16:53 27/05/20
Editor: Ngạn Tịnh.
Bên kia, Khúc Cửu Triều đã bước vào cửa rồng, thoát khỏi thân phận yêu tộc của mình, đi lên Tiên giới, bên này Bạch Vi vẫn còn chìm trong đau khổ dày vò loại bỏ yêu khí.
Trải qua suốt ba ngày, Bạch Vi mới thoát khỏi thùng nước thuốc đắng chát nồng nặc kia, còn chưa kịp lau khô người, đã đột nhiên nghe thấy một tiếng sét muốn rung chuyển cả đất trời, khiến nàng theo bản năng run rẩy cả người. Dù sao khi nàng vừa mới tới thế giới này, trận lôi phạt đọa yêu kia thật sự lưu lại ấn tượng quá sâu sắc, làm thế nào cũng chẳng quên được, thậm chí bây giờ nghe thấy tiếng sét thôi cũng bất giác cảm thấy toàn thân đều ngâm trong lửa sét, đây thật sự là bị chấn thương tinh thần cmnr.
"Bạch Vi, nàng không sao chứ?" Quân Vô Kỳ ở bên ngoài gõ gõ cửa, có chút lo lắng hỏi. Y cũng biết tật xấu nghe tiếng sấm liền sợ hãi của Bạch Vi, trước kia khi còn là hồ ly nhỏ mỗi lần nghe thấy tiếng sấm nàng đều run rẩy cả người, cho nên rất là lo lắng.
"Ừm, sao không, chờ ta một chút..." Bạch Vi lập tức trả lời lại, sau đó trong phòng truyền tới tiếng mặc quần áo, qua một lúc, Bạch Vi mang theo cả người đều là mùi thuốc mở cửa, đi ra. Vừa ngâm nước thuốc xong, bên mai còn hơi ướt át, nàng tùy ý vuốt tóc mái ra sau tai.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Tiếng sấm này..." Mặt Bạch Vi lộ rõ kinh ngạc.
"Có người đang độ kiếp, từ yêu thành tiên." Mặt Quân Vô Kỳ đầy vẻ trầm trọng đáp.
"Yêu thành tiên?" Bạch Vi mở to hai mắt, bây giờ rồi mà vẫn có yêu tộc hướng tới tiên giới sao? Dựa vào ân oán của hai tộc yêu tiên hiện nay, người kia thật sự đến tiên giới, sợ là không chiếm được chỗ tốt, "Biết người đó là ai không?"
Không biết vì sao, trong lòng Bạch Vi luôn ẩn ẩn một loại cảm giác, cứ cảm thấy người độ kiếp lần này có liên quan gì với mình, đáng tiếc với một người ngay cả cốt truyện cũng không rõ như nàng, bây giờ chỉ dựa vào loại giác quan thứ sáu hư vô mờ mịt, thật đúng là không làm được gì cả!
"Tạm thời còn chưa rõ ràng, chỉ có thể từ đằng xa nhìn nguyên hình xác nhận là một con đại mãng màu đen, trước kia chưa từng nghe yêu tộc có yêu nào như vậy, nay ngang trời xuất thế, có lẽ là người tu luyện lánh đời nào đó, trước kia đều ở thâm sơn cùng cốc dốc lòng tu luyện..."
"Đại mãng màu đen..." Hai mắt Bạch Vi có chút mơ hồ lặp lại, không biết vì sao, vừa nghe bốn chữ đại mãng màu đen này, trong đầu nàng lại đột nhiên hiện lên một đôi mắt màu đỏ tươi, mang theo đùa cợt cùng nhục mạ.
"Bạch Vi... Bạch Vi..."
Giọng của Quân Vô Kỳ đột nhiên vang lên bên tai nàng, Bạch Vi cả kinh, "Làm sao vậy?"
"Vừa rồi suy nghĩ gì vậy?" Quân Vô Kỳ hỏi.
Nghĩ như vậy, Bạch Vi liếc mắt nhìn Tư Bạch Vi, như muốn tìm trên gương mặt nàng ta chỗ nào giống với mình.
Có lẽ thấy Bạch Vi không lộ ra biểu tình kinh sợ như hắn muốn, trái lại vẫn tiếp tục nhìn về phía Tư Bạch Vi, tiếng uy hiếp lại vang bên tai Bạch Vi, ép âm thành khí, trừ người bị truyền lời và chính hắn ra không còn ai có thể nghe thấy, cho nên mới không thèm kiêng nể như vậy...
"Canh ba(*) đêm nay, đến Thanh Hoa trì, ta có lời muốn nói với ngươi."
(*) Canh ba: 11 giờ đến 1 giờ sáng.
Canh ba, còn không phải là mười hai giờ đêm sao, đêm hôm khuya khoắt còn cô nam quả nữ hẹn gặp nhau, hắn còn là người sắp thành thân, thật sự không sợ người khác thấy truyền lời đồn nhảm sao? Còn có, sao hắn có thể khẳng định bản thân sẽ nghe lời như vậy chứ?
Ai, nàng thật đúng là phải đi...
Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!! Chỉ là bây giờ nàng vẫn là một con gà yếu nào dám đi một mình, nhỡ đâu đối phương nổi thú tính, giơ tay chém chết nàng, nàng phải đi tìm ai khóc chứ, cho nên bàn tay vàng Quân Vô Kỳ này phải dẫn theo!
Bên kia hai nam nhân hàn huyên đã sắp xong, Bạch Vi quan sát Tư Bạch Vi cũng đã xong, Khúc Cửu Triều liền kéo tay Tư Bạch Vi, cuối cùng còn liếc mắt nhìn thật sâu với Bạch Vi một cái, rồi mới rời đi.
"Vừa rồi y truyền âm mật nói gì với nàng vậy?" Hai người kia vừa đi, Quân Vô Kỳ ngậm ý cười, hỏi Bạch Vi.
"Hả, sao chàng lại biết?" Bạch Vi có chút kinh ngạc, sau đó liền ôm cánh tay y cười nói, "Nói gì à? Hẹn ta canh ba đêm nay gặp ở Thanh Hoa trì, chàng muốn đi không? Dù sao ta cũng không biết đường..." Nói xong còn bày ra vẻ mặt mong chờ.
Quân Vô Kỳ hơi hơi nheo mắt, nắm chặt tay Bạch Vi, "Đương nhiên!"
-
Tác giả có lời muốn nói: Chương mới đây, Khúc Cửu Triều là ai có lẽ không cần tui nói rõ ràng đúng không, đừng hỏi vì sao tui luôn cho hắn ăn hành, tất cả kết quả đều có nguyên nhân, thế giới sau sẽ nói rõ, đó là câu chuyện về thế giới hiện thực của bọn họ!