Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 61 : Nhiệm Vụ Thứ Bảy (12)

Ngày đăng: 16:52 27/05/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Nữ tử dáng người yểu điệu, trên mặt mang một khối khăn đen, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Thái Hậu.



Nữ nhân ung dung hoa quý trước mặt hiện tại đã hiện rõ tuổi già, khóe mắt đều là nếp nhăn tinh tế, đặc biệt bởi vì bị đánh thức khi đang ngủ, không có trang điểm, sắc mặt đều là vẻ sợ hãi. Phải biết nửa năm trước Diệp Uyển Nghi vẫn bảo dưỡng giống như cô gái mười tám đôi mươi vậy, làm tất cả nữ nhân trong cung đều cực kỳ hâm mộ, thậm chí còn có phi tử chạy tới lấy lòng để lãnh giáo phương pháp bảo dưỡngg. Cũng không ngờ đến Diệp Uyển Nghi có mộtr không hai trong thiên hạ năm đó chỉ trong nửa năm ngắn ngủi liền biến bộ dáng già cõi đáng thương như hiện tại, khiến người quen thuộc nhìn thấy cũng không khỏi cảm thán, đáng thương cho tấm lòng người mẹ, nếu không phải con trai của bà Quân Vô Hành ngày đó bị Thiên Qúy giáo bắt đi, nàng quá thương nhớ con, sao đến mức như thế chứ!



Chỉ có nữ tử áo đenn biết, nữ nhân này có hiện tại căn bản chính là báo ứng, là bà ta nên nhận được.



"Nghe nói hiện tại Thái Hậu đang tìm Vĩnh An vương?" Nữ tử đột nhiên hỏi, sau đó nâng tay lên, từ trong ống tay lấy ra nửa khối ngọc bội quơ quơ trước mặt Diệp Uyển Nghi, "Bà nhận ra ngọc bội này chứ?"



Diệp Uyển Nghi bị điểmm huyệt nghe câu hỏi như vậy, thấy nửa khối ngọc bội tượng trưng cho thân phận kia, trong mắt nhất thời phát ra kinh hỉ mãnh liệt, đôi mắt gắt gao nhìn nữ tử mang khăn che mặt trước mặt, sợ nàng cứ như vậy rời đi. Phải biết rằng con trai nhỏ của bà chính là mạng của bà, không tiếc trả bất cứ giá nào, bà đều phải đổi hắn về.



Thấy thế, nữ tử áo đenn giải trừ huyệt đạo của bà, Diệp Uyển Nghi theo đó trượt xuống giường, giữ chặt lấy tay nàng, nước mắt càng chảy xuống không ngừng được, "Nữ hiệp, nữ hiệp, khối nửa ngọc bội kia chính là của con trai ta, van cầu ngươi, ngươi có phải biết chỗ của Vô Hành hay không? Van cầu ngươi nói cho ta biết, cái gì ta cũng nguyện ý cho ngươi, thật sự, ngươi muốn cái gì cũng được, chỉ cần ngươi có thể cứu giúp con trai ta, van ngươi..."



Diệp Uyển Nghi thậm chí còn muốn quỳ xuống với nữ tử áo đen, bà vốn tưởng rằng đối phương xem một là một người già, lại là Thái Hậu một quốc gia, khẳng định sẽ đỡ lấy mình, sau đó đáp ứng thỉnh cầu của mình. Lại không ngờ người trước mặt chính là thờ ơ nhìn mình, rất có ý tứ chờ mình quỳ xuống, điều này khiến Diệp Uyển Nghi nhất thười có chút bất mãn, nhưng vừa nghĩ tới đứa con trai mình đặt trên đầu quả tim kia, tim co rút một cái, liền quỳ xuống.



Ở trong nháy mắt quỳ xuống, nữ tử áo đen cũng không ngăn trở, chính là tránh được, làm như không muốn nhận cái lễ này của bà.



"Bà không cần phải quỳ lạy ta..."



Lúc này nữ tử áo đen mới mở miệng, lại thiếu chút nữa khiến Diệp Uyển Nghi tức chết đi được. Nếu không cần quỳ sao ngươi không nói sớm! Chờ bà bùm một tiếng quỳ xuống mới nói, chính là cố ý đi!



Nhưng trong tay đối phương còn có tin tức của con trai nhỏ, bà cũng chỉ có thể mạnh mẽ nuốt xuống khẩu khí này, thầm nghĩ chờ Vô Hành trở lại rồi sẽ tìm nữ nhân này tính sổ.



"Mấy ngày trước đây, người của ta đi đến thôn gần núi Thiên Qúy, nhặt được một gã nông phu nhìn rất giống Vĩnh An vương, ngọc bôi này cũng là ta nhặt được trên người nông phu kia, ta cũng chỉ là đến đây thử thời vận, không ngờ đến ta thật gặp được bảo bối. Nhìn biểu tình kia của bà hẳn là nhận ra được ngọc bội này đi, vậy là được, chuẩn bị năm vạn lượng hoàng kim, đừng nói cho bất luận kẻ nào, bảy ngày sau, một tay giao tiền một tay giao người." Để lại một đoạn như vậy, nữ tử áo đen liền lướt qua rời đi, không hề kinh động bất kỳ ai.



Sau đó Diệp Uyển Nghi nằm trở lại giường, nắm bắt ngọc bội nữ tử kia để lại, dùng sức véo mình một phen, thẳng đến khi cảm thấy đau mới rốt cuộc hiểu bản thân không phải đang nằm mơ, ngọc bội cũng là thật, vậy thuyết minh con trai bà thật sự còn sống, mà không giống như các cung nữ ngầm truyền, đã sớm chết. Dù sao ma giáo giết người không chớp mắt, sao có thể có lòng tốt nuôi một Vương gia của triều đình. Hoàng Thượng có động tác lớn như vậy, nói không chừng sớm đã giết người diệt khẩu cho hả giận.



Khi nghe lời đồn này bà không phải chưa từng oán hận Quân Vô Kỵ, nhưng không có con trai nhỏ, bà cũng chỉ còn có thể trông cậy vào một mình Quân Vô Kỵ. Nếu muốn ngồi ổn trên chiếc ghế Thái Hậu, bà không thể lộ ra chút bất mãn, chỉ có thể ngẫu nhiên ở trước mặt hắn khóc lóc kể đệ đệ hắn chịu khổ.



Nhưng hiện tại xuất hiện một nữ nhân áo đen nói với bà rằng Quân Vô Hành còn sống, hơn nữa bảy ngày sau bà có thể gặp được hắn, việc này hẳn không phỉa giả. Ngọc bội là bà tự tay đeo cho con trai nhỏ, trên đời này tuyệt đối không có cái thứ hai, cho nên con trai nhỏ của bà tuyệt đối còn sống, còn sống rất tốt, đây chính là tin tức cực cực kỳ tốt!



Sáng ngày hôm sau, Diệp Uyển Nghi liền tin thần phấn chấn rời giường, tuy rằng không ngut tốt, nhưng tâm tình bà tốt, nghĩ đến không bao lâu là có thể gặp lại con trai nhỏ, Diệp Uyển Nghi liền cảm giác cháo buổi sáng hương vị đều có vẻ đặc biệt ngọt ngào, saud dó liền ra lệnh, đi lấy năm vạn lượng hoàng kim.



Mà người trông khố phòng sau khi nhận được ý chỉ của Thái Hậu, lập tức liền lăn đến chỗ Quân Vô Kỵ báo cáo. Năm vạn lượng hoàng kim cũng không phải là một bút nhỏ, nếu làm không tốt chính là sẽ phải rơi đầu. Thái Hậu thì không sao cả, dù sao Hoàng đế là con trai của bà, nhưng đám nô tài bọn họ mới là người nhận xui xẻo.



Quân Vô Kỵ nhận được tin tức khẽ dừng lại bút son đang phê duyệt tấu chương, vuốt cằm, năm vạn lượng? Nữ nhân kia là đang muốn làm gì đây, mất con trai đầu cũng hồ đồ theo luôn sao? Chỉ là không sao cả, năm vạn lượng hoàng kim mà thôi, hắn vẫn lấy ra, để hắn nhìn xem bà ta rốt cuộc muốn đùa giỡn gì.



"Đưa cho bà ta đi, thuận tiện tra một chút bà ta lấy để làm gì." Quân Vô Kỵ tiếp tục cúi đầu phê duyệt tấu chương, trong mắt một mảnh nghiền ngẫm, không biết vì cái gì, hắn luôn luôn có một loại dự cảm kỳ quái, như là chuyện chờ đã lâu rốt cuộc đến, khiến sâu trong lòng hắn không khỏi có một chút run rẩy. Hắn đang hưng phấn, tuy rằng hắn cũng không hiểu được là vì cái gì.



Mà Diệp Uyển Nghi sau khi lấy được hoàng kim, vẫn tâm tâm niệm noemej chờ nữ tử áo đen kia tới cửa.



Thời gian bảy ngày thoáng chốc trôi qua, đêm hôm đó, Diệp Uyển Nghi để cung nhân ra ngoài hết, một mình ngồi trên rương hoàng kim đã chuẩn bị đủ, đợi nữ tử áo đen đến.



Chờ trái chờ phải lại thế nào cũng đợi không được, đến lúc sắp đến giờ tý, bà mới rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân kia, trong tay mang theo bao tải, ánh mắt lạnh lẽo như sương.



Vừa đáp xuống đất, nàng liền ném bao tải kia xuống đất, nói, "Người ở đây, bà xem xem." Ngữ khí kia thật giống như trong bao tải chỉ là thịt heo bình thường vậy.



Lúc này Diệp Uyển Nghi mới biết được con trai mình thế nhưng bị nhốt trong bao tải, vẫn là bị nữ nhân này xách một đường, mệt bà còn tưởng rằng nữ nhân này thất tín, nhìn khắp nơi tìm Quân Vô Hành. Lập tức xông đến, không ngừng xé mở bao tải, liền thấy bên trong không phải Vĩnh An vương thì còn có thể là ai! Đen gầy, không còn nam sinh nữ tướng như trước. Diệp Uyển Nghi lập tức ôm lấy hắn khóc lên, sau nửa năm rốt cuộc bà cũng gặp lại con trai mình, con trai ngoan của bà...



Mà Quân Vô Hành bây giờ lại như mới mở mắt tỉnh khỏi cơn mê, vẻ mặt xa lạ nhìn phụ nhân ôm lấy mình gào khóc, cổ quái hỏi, "Bà... Bà là ai? Đừng ôm ta, ta đều không thở nổi..." Trong giọng nói mang theo ngu đần cùng tính trẻ con, khiến Diệp Uyển Nghi đang khóc cũng im bặt.



Buông ra ôm ấp, không thể tin nhìn Quân Vô Hành, "Vô... Vô Hành... Con..."



Quân Vô Hành vẫn là vẻ mặt xa lạ, thấy Diệp Uyển Nghi vẫn không thả cái ôm không thoải mái này, khóe miệng thập phần tự nhiên dẫu lên, nước mắt chỉ trong nháy mắt tụ hội trong hốc mắt, làm như tùy thời đều có thể khóc lên, "Mau thả ta ra, hu hu, ngươi tránh ra, ta không biết ngươi, hu hu..."



Diệp Uyển Nghi vẫn có chút mê man, ánh mắt của nữ tử áo đen vẫn luôn đứng ở bên cạnh chưa rời đi lại có chút kỳ lạ, có chút oán hận lại giống như cực kỳ hâm mộ, sau đó cũng nổi lòng lương thiện mà giải thích, "Vương gia ở ma giáo bị tổn hại đầu, quên chuyện trước kia, ưm, tâm trí cũng có chút thoái hóa."



Vừa nghe lời này, Diệp Uyển Nghi như bị sét đánh. Đúng rồi, nếu không phải xảy ra chuyện này, con trai nhỏ của bà sao có thẻ ở trong thôn nhỏ lụi bai kia, ngẩn ngơ suốt cả nửa năm chứ. Choáng váng, đây là chaongs váng, con trai của bà choáng váng! Thế nhưng Quân Vô Kỵ vẫn yên ổn làm hoàng đế, trong nháy mắt trong lòng Diệp Uyển Nghi trào ra vô hạn oán hận, thậm chí còn hỗ loạn một chút báo ứng chua xót.



Đúng vậy, Quân Vô Kỵ không phải con ruột của bà.



Lúc trước Diệp Uyển Nghi bà tuy rằng chiếm được mỹ danh có một không hai trong thiên hạ, nhưng cho dù lại xinh đẹp, Hoàng đế cũng không có khả năng sẽ không phiền chán, hắn vẫn như trước thường xuyên đến cung của mình, nhưng vẫn sẽ không quên mỹ nhân khác, thậm chí còn làm cho vài mỹ nhân có thai. Khi đó trong cung còn chưa lập Hoàng Hậu, chỉ có một Diệp quý phi bà trông coi hậu cung. Mà dưới Diệp quý phi còn có một vài phi tử quyền cao, mỗi người đều như hổ rình mồi với vị trí kia. Phi tử vị trí thấp bà có thể không để tâm nàng ta sinh bao nhiêu đứa, nhưng không biết bản thân số mệnh không tốt hay có vấn đề gì, lúc ấy ngay cả Vân phi thua bà một cấp bậc cũng đã mang thai, chỉ trừ bỏ bà. Vân phi này cũng là được tiên hoàng cực kỳ sủng ái, chỉ cần sinh đứa bé này ra là có thể hạ tất cả đối thủ, vị trí Hoàng Hậu gần như đã là ván đã đóng thuyền, Diệp quý phi bà ở hậu cung dù là dưới một người, trên vạn người, về sau cũng đều phải nghe mệnh lệnh của tiện nhân kia.



Dưới hoảng hốt, bà liền hôn mê bất tỉnh. Chờ sau khi tỉnh lại, cung nữ nói với bà, bà thế nhưng cũng có thai, thời gian mang thế nhưng tương xứng với Vân phi. Thật là trời không tuyệt đường người, lúc ấy bà liền vui sướng đến điên rồi. Hoàng đế cũng đến xem bà, muốn bà bảo dưỡng thân thể thật tốt, ban cho rất nhiều tài vật, cũng hứa hẹn chỉ cần sinh ra một tiểu hoàng tử, lập tức giao phượng ấn cho bà giữ.



Vừa nghe lời này, Diệp Uyển Nghi kích động toàn thân đều bắt đầu run lên, đã bao nhiêu năm, giấc mộng của bà sẽ được thực hiện, về sau người ta gặp bà nhất định phải xưng bà là Diêp Hoàng hậu, mà không phải Diệp Qúy phi hay gì đó, thậm chí phi tử chướng mắt bà nhìn thấy bà đều phải hành lễ, đơn giản vì bà chính là thê, mà bọn họ chỉ là thiếp! Cho nên cái thai này dù thế nào cũng phải là nam, mặc kệ trả giá thế nào, bà cũng phải ngồi trên vị trí hoàng hậu.


"Tạ phu nhân quan tâm, trái tim thuộc hạ trời sinh sinh ở bên phải, cho nên cũng không có trở ngại gì." Người nọ ngẩng đầu lên, không phải Quân Vô Hành vừa chết kia, thì còn có thể là ai. Chỉ thấy hắn cũng giống như Bạch Vi, cốt cách trên mặt lập tức lệch vị trí, khôi phục bộ dáng trước ka của hắn, thì ra Quân Vô Hành là có người giả trang.



Chỉ là dù Quân Vô Hành là người giả trang, nhưng Bạch Vi chính là công chúa thứ thiệt. Năm đó người đổi với Quân Vô Kỵ thật là nàng, tuy rằng không hiểu vì sao Tiết Bạch Vi lại ở Thiên Qúy giáo, nhưng sau khi thấy nửa khối ngọc bội kia, nàng liền biết thân thế của mình tuyệt không đơn giản. Sau đó lại điều tra một phen, quả nhiên, nàng là tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ với Quân Vô Hành. Đáng tiếc bên trong kịch tình, chuyện này cũng không có bại lộ ra, Quân Vô Hành còn mọi cách tra tấn nàng, cũng là buồn cười.



Mạc các là thế lực nàng dùng người của Thiên Qúy giáo trong vòng nửa năm phát triển lên, gia nhập giang hồ, triều đình, phố phường, đủ loại chỗ, chờ tất cả chuẩn bị xong liền mang theo Quân Vô Hành giả đến đây diễn một màn kịch, kết quả cũng là khả quan, hả, ngươi nói Quân Vô Hành chân chính ấy à?



Bạch Vi để bút xuống, mặc chính trang hoa lệ vào, đi ra ngoài. Nàng cũng nên đi xem thành quả của mình.



Trong một ngọn núi ngoài Hoàng thành có một thế ngoại đào nguyên, đây là điểm dừng chân mới của Thiên Qúy giáo bọn họ, cũng là nơi Mạc các làm giàu. Bạch Vi xuyên qua mê tung trận, quân đội triều đình liên tục tiến vào hơn mười lần cũng chưa từng lục soát ra được bọn họ, đều chính là nhờ mê tung trận này.



Mà sau khi Bạch Vi đi vào, lập tức đến địa lao, bên trong địa lao truyền đến từng trận gào thét vang.



Lúc Bạch Vi đi vào, Diệp Thiên Trọng cùng Vạn Sĩ Bạch bởi vì bị hạ Khiên Ti cổ, vẫn còn đang ngủ say. Nhưng ba người Vân Tưởng Dung, Quân Vô Kỵ cùng Cảnh Việt đều thanh tỉnh, Vân Tưởng Dung đang nhỏ giọng khóc nức nở, Cảnh Việt bị đứt một tay, Quân Vô Kỵ bị đứt một chân, đang nằm ở trong góc kéo dài hơi tàn.



Vừa nhìn thấy Bạch Vi, Vân Tưởng Dung liền giống như nhìn thấy cứu tinh, mạnh mẽ nhảy đến, "Bạch Vi, Bạch Vi, ta biết là cô mà, mau thả ta ra ngoài, van cầu cô, thả ta ra ngoài được không? Chúng ta không phải tỷ muội tốt sao? Là ta không đúng, ta không nên đoạt Thiên Trọng, là ta sai lầm rồi, sau này ta cũng không dám nữa, thả ta ra ngoài được không?"



Bạch Vi cũng không để ý đến nàng ta, giơ tay lên bắn ra hai viên đá, liền đánh thức Diệp Thiên Trọng cùng Vạn Sĩ Bạch dậy.



"Bạch Vi, Tiết Bạch Vi! Ha ha, thì ra thật là ngươi? Không ngờ tới Quân Vô Kỵ ta cuối cùng thế nhưng lại ngã quỵ trong tay của ngươi." Ánh mắt Quân Vô Kỵ vô cùng thâm thúy, trào phúng nói.



"Nói ngã quỵ cũng có phần không đúng, ta chỉ là lấy lại những thứ vốn là của mình mà thôi!" Bạch Vi bình thản nói.



"Vật của ngươi? Ha ha, ngươi không phải là muốn đăng cơ làm đế chứ?" Quân Vô Kỵ đột nhiên bật cười.



"Có gì không thể?" Giọng điệu của Bạch Vi vẫn không có gì thay đổi, Quân Vô Kỵ nhất thời liền giật mình, nữ tử làm đế, có gì không thể, ha ha, hay cho một câu có gì không thể!



"Bạch Vi, quả nhiên là ngươi!" Diệp Thiên Trọng lạnh giọng nói.



"Tiết Bạch Vi! Ta muốn mạng của ngươi!" Đây là Vạn Sĩ Bạch.



"Mọi người đều là bạn bè cũ, không cần nhiệt tình gọi tên ta như vậy." Bạch Vi lạnh lùng cười, "À, đúng rồi, hôm nay ta chỉ là đến đây xem các ngươi, ở góc sáng sủa còn có hai người bạn cũ, nhớ phải ở chung với nhau thật tốt nha!"



Bạch Vi lại ném hai cục đá, sau đó năm người liền ngay thấy một trận rên rỉ hừ hừ như heo, mọi người hoảng sợ, Vân Tưởng Dung lại cười đến khóc lên.



Bạch Vi cong môi cười, nửa năm ngắn ngủi, ngươi nơi này đối đãi hai người này tốt như vậy, nàng thật sự là rất vui mừng. Đúng rồi, hai người kia chính là Tống Thiên Dường cùng Quân Vô Hành, mà nơi này của nàng nói là địa lao, chi bằng nói là chuồng heo đi. Bởi vì hai người kia chính là bị xem như heo mà nuôi, hôm nay lại thêm một heo cái động dục, cùng bốn con heo đực bước vào, nàng nghĩ Thiên Qúy giáo bọn họ thật là giàu có mà!



Sau đó Bạch Vi lấy một bình sức màu trắng ra từ trong tay áo, lại đổ ra ba con trùng nhỏ, giơ tay lên liền bắn vào trong cổ Vân Tưởng Dung, Quân Vô Kỵ và Cảnh Việt.



"A a! Bạch Vi, đây là thứ gì? Mau lấy ra đi, mau lấy ra đi!" Vân Tưởng Dung càng không ngừng giẫy giụa toàn thân, thét chói tai không ngừng.



"Khiên Ti cổ. Ta nghĩ Diệp đại giáo chủ hẳn là biết có phải hay không?" Bạch Vi vô tội cười, "Đây chính là thứ tốt đấy, người bình thường ta sẽ không cho đâu!"



Nghe vậy, cả người Diệp Thiên Trọng run lên. Khiên Ti cổ, thế nhưng lại là Khiên Ti cổ! Phải biết rằng chỗ tốt lớn nhất của cỗ này chính là có thể làm cho người ta sống lâu, từng có người sau khi trúng Khiên Ti cổ, sống suốt 250 năm. Đáng tiếc người bị trúng cổ, thật giống như có một người điều khiển cổ vô hình nắm lấy, từ nay về sau tính mạng đã không còn thuộc vào bản thân nữa. Đây là loại cổ bậc nhất của Thiên Qúy giáo, nghe nói trăm năm trước đã thất truyền, hiện tại thế nhưng lại ở trong tay Tiết Bạch Vi!



Bạch Vi nhìn biểu tình của hắn, ước chừng là đối phương muốn biết nguồn gốc của Khiên Ti cổ, không khỏi hé miệng cười, "Diệp đại giáo chủ quả nhiên bác học đa tài, xem ra ngươi đã biết rồi, không cần khách khí, thích là được."



Diệp Thiên Trọng nhìn biểu tình kiều diễm như hoa kia của Bạch Vi, không biết thế nào, trong lòng nóng lên, tiếp theo ác ý cười, "Đáng tiếc nha, cho dù là Khiên Ti cổ này cũng không cứu được Tạ Dận, lại nói y chết sớm như vậy, tuổi trẻ chết sớm, thật sự là đáng thương mà, tư vị Cửu Thiên Túy sợ là không dễ chịu lắm!"



Nghe hắn nói như vậy, Bạch Vi liền một chưởng đánh nát chiếc bàn trước mặt, vươn tay bóp cổ Diệp Thiên Trọng, "Ngươi nói cái gì?"



"Ta nói, Tạ Dận đáng thương... Ha ha..." Diệp Thiên Trọng tiếp tục nói.



Đột nhiên ánh mắt Bạch Vi phát lạnh, một tay ném hắn lên tường, ngã xuống thật mạnh, "Ngươi muốn kích ta giết ngươi, mơ đẹp! Ta muốn bảy người các ngươi sống không bằng chết vượt qua mấy trăm năm này, vĩnh viễn chịu tra tấn, muốn sống không được muốn chết cũng không xong!"



Nói xong quay người liền rời đi, để còn lại tiếng Diệp Thiên Trọng cười to không ngừng văng vẳng trong địa lao, ánh mắt Bạch Vi càng ngày càng lạnh.



Ba tháng sau, Bạch Vi đi lên đế vị Đại Tần, sửa quốc hiệu Giang, thành vị nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử, tại vị tổng cộng ba mươi hai năm, ốm chết, người đời sau xưng nàng là Thánh Vũ thiên hậu, tên lưu sử sách.



Vào năm Bạch Vi chết kia, Văn Viễn cùng Liên Kiều từ Y Tiên cốc vào Kinh, nhận tro cốt của nàng, cũng táng nàng ở cạnh sư phụ mình, từ nay về sau hai người đều ở lại Y Tiên cốc, nửa bước chưa từng ra ngoài.



Mà một bên khác đám người Vân Tưởng Dung bị người nuôi heo chó không bằng. Vạn Sĩ Bạch đã sớm điên rồi, mỗi ngày si ngốc ngơ ngác, hi hi ha ha. Mấy người khác lại vẫn luôn duy trì thanh tỉnh. Đôi mắt Vân Tưởng Dung đã sớm khóc đến mù, nhưng mỗi ngày vẫn trốn không thoát đám nam nhân quyền đấm cước đá, ngày trôi qua khổ không thể tả. Nhưng bởi vì Khiên Ti cổ, cho dù vết thương lại nghiêm trọng thế nào cũng có thể khép lại rất nhanh, bọn họ đều là quái vật, quái vật không chết được, ha ha.



Chỉ vừa qua ba mươi hai năm, tiếp theo còn có gần một trăm năm, Vân Tưởng Dung thật muốn chết! Không chỉ nàng, trừ Diệp Thiên Trọng ra ai cũng muốn chết, nhưng không ai thành công, không một ai! Trừ khiến cho thân thể đầy vết sẹo ra, không hề có tác dụng gì. Bọn họ không chết được, vĩnh viễn đều phải chịu tội ở trong này.



Mà Diệp Thiên Trọng lại vùi một góc, mỗi ngày hồi tưởng bộ dáng Bạch Vi ngày hôm đó, thật đẹp, thật đẹp... Đó vốn phải là nương tử hắn, mỗi ngày đều nhớ đến, hắn dùng tất cả ngày tháng còn lại để hồi tưởng Bạch Vi, sau đó lại vừa khóc vừa cười...



Chỉ là trái lại bọn họ cũng đã hoàn thành nguyện vọng vĩnh viễn sống bên nhau trong kịch tình kia, thật tốt!