Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 82 : Nhiệm Vụ Thứ Chín (8)

Ngày đăng: 16:52 27/05/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Xa xa là tiếng zombie gầm gừ, gần trong gang tấc là tiếng bước chân, hỗn loạn gần như không nghe được tiếng hít thở. Đôi mắt Bạch Vi vẫn luôn nhắm chặt, thậm chí theo bản năng điều chỉnh hô hấp bằng phẳng xuống, thật giống như đã chân chính chìm vào giấc ngủ say.



Đúng lúc này, tiếng bước chân vẫn luôn quanh quẩn bên tai rốt cuộc dừng lại.



"An An, đều hôn mê hết rồi, bao gồm Thiệu Bạch Vi và bạn trai của cô ta." Nói chuyện chính là Lộ Húc, trong giọng nói còn hỗn loạn chút cảm giác hưng phấn khó có thể miêu tả, làm như chuyện sẽ xảy ra tiếp theo sẽ khiến gả cực kỳ phấn khích.



"Thật sao?" Giọng của Lê An An nghe có vẻ trong trẻo lại lạnh lẽo, không mang theo chút tình cảm gì, giống như đám người nằm trên mặt đất này không có quan hệ gì với cô ta, hoàn toàn không còn cảm giác ấm áp như thánh mẫu trước kia nữa.



Sau đó chợt nghe cô ta khe khẽ thở dài, giống như cực kỳ bất đắc dĩ, "Ai, vì sao chứ? Vì sao mọi người đều không có trái tim lương thiện chứ? Rõ ràng những người đó đáng thương đến như vậy, vì sao mọi người lại không chịu giúp đỡ bọn họ chứ? Lộ Húc, anh nói xem, lúc này em làm đúng hay không?"



Nửa câu sau ngữ khí của Lê An An lại trở nên mị hoặc, nhẹ nhàng gợi cằm của đối phương lên, tới gần hỏi, môi hai người cách nhau quá gần, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dây dưa vào nhau.



Lộ Húc theo bản năng nuốt nước miếng, ánh mắt hơi có chút mê ly, đối với gã, Lê An An chìm trong ánh trăng này thật sự rất dụ hoặc, làm cho gã không tự chủ bắt đầu hồi tưởng đến lần đầu tiên gã nhìn thấy cô.



Đó là vài tháng trước, vẫn là lúc tận thế mới bắt đầu, khi đó Lộ Húc núp ở trong nhà, thức ăn trong nhà đều ăn cạn. Đối mặt với đám zombie vẫn lượn lờ chung quanh, vì sinh tồn gã không thể không cố lấy dũng khí, bắt đầu ra cửa tìm thức ăn. Gã thật sự đói không chịu được, người thân trong nhà đã bắt đầu mất dần ý chí, một đám đều bị gã đánh vào đầu trói chặt, bây giờ có lẽ thi thể đều thối rồi. Mặc dù sao khi Lộ Húc rời đi căn phòng kia thật lâu, mũi vẫn luôn có thể ngửi được mùi thịt thối như có như không kia, gã thật sự đói không chịu được, gã phải tìm được thức ăn...



Cũng không ngờ tới vừa ra cửa chưa bao lâu đã bị một đám người trói đi, đi đến một căn biệt thự, trong căn biệt thự kia có già có trẻ, cấp bậc rõ ràng. Thống trị bọn họ là mấy người đàn ông, tuổi trẻ lực tráng. Mặc dù Lộ Húc học võ từ nhỏ cũng không phải đối thủ của bọn họ, bởi vì trong đó có một người đàn ông thức tỉnh dị năng hệ lực lượng, có thể tay không bóp nát cổ zombie, nhìn qua cực kỳ hung tàn.



Gã bị đưa đến căn biệt thự kia đã bị người vừa đánh vừa mắng, đánh gã mặt mũi bầm dập, ngay cả mật cũng phun ra, sau đó lại bị buộc ăn rất nhiều vật bài tiết, tra tấn gần một ngày một đêm, gã mới từ trong tiếng cười nhạo của đám người kia hôn mê đi.



Ở vào lúc gã còn đang suy nghĩ ngàn câu hỏi vì sao, vì sao, vì sao lại có người bắt nạt gã, vì sao không ai cứu gã, hẳn là gã sắp chết rồi, đến lúc đó đoàn tụ với người nhà cũng rất tốt...
"Xem ra tôi xem nhẹ cô rồi..."



"Thường thôi."



Vừa dứt lời, Bạch Vi thả người nhảy về phía Lê An An đánh tới, hai người trong nháy mắt liền đánh thành một đoàn, mà lúc này Bạch Vi mới phát hiện Lê An An có lẽ không chỉ có được dị năng hệ hỏa, cả người cô ta đều có gió quấn quanh, tản ra mùi thơm khiến người say mê, giống y như đúc với mùi thơm gây mê lúc nãy, phải nói quả nhiên không hổ là nữ chính sao? Ít nhất thức tỉnh ba loại dị năng, khó trách bên trong kịch tình Thiệu Bạch Vi không phải là đối thủ của cô ta!



Bên này hai người Bạch Vi cùng Lê An An ngang sức, bên kia Lộ Húc hoàn toàn không phải đối thủ của Cố Thời, gần như luôn bị anh đè nặng đánh. Dù sao ban đầu lúc Cố Thời bị thương dùng tay không vẫn có thể chế trụ gã, bây giờ đè nặng đánh cũng không kỳ quái.



Mà Chử Kiều cũng tỉnh lại, ung dung tựa vào một bên, nhìn hai người Lê An An cô tới tôi đi, khẽ thở dài một tiếng, "Phụ nữ bây giờ, thật là đáng sợ mà..."



Lộ Húc rơi vào hoàn cảnh xấu, Lê An An cũng chú ý tới, không chỉ có như thế, cô phát hiện đối khó với Thiệu Bạch Vi, cô cũng phải có chút cố hết sức, điều này làm cho hai mắt cô nhất thời trở nên đỏ đậm, vì sao, vì sao loại phụ nữ không có trái tm lương thiện như Thiệu Bạch Vi luôn có vận khí tốt như vậy, vì sao cô ta lại không nhận được báo ứng nên có, vì sao chứ, cô thật không cam lòng, cô không cam lòng...



Một ngày nào đó, cô nhất định làm cho Thiệu Bạch Vi nhận kết cục cô ta nên nhận, một ngày nào đó...



Nghĩ như vậy xong, cô ta liều mạng trúng một kích của Bạch Vi, sau đó vận khởi dị năng gió, kéo lấy Lộ Húc đang dây dưa với Cố Thời ra, bay đến không trung.



"Thiệu Bạch Vi, hôm nay tôi thất thế một chút, nhưng cô cũng đừng rất đắc ý, loại người ác độc như cô, nhất định sẽ phải nhận báo ứng nên nhận, người không có trái tim lương thiện thì nên chết, trời cao đã sớm an bài, cô nhất định không thể chết già!" Lê An An vui sướng nói.



"Thật sao? Theo như lời của cô, thì báo ứng của cô đã sớm đến rồi à? Ồ... Để tôi đoán một chút, ngày đó sau khi tôi trốn khỏi biệt thự, người thiện lương như cô rốt cuộc gặp phải chuyện gì đây..." Trên mặt Bạch Vi mang theo ngây thơ cùng tò mò.



Sau đó liền nhìn thấy sắc mặt của Lê An An với tốc độ mắt thường cũng nhìn ra được rút cạn màu máu, làn da như trong suốt, quả nhiên biệt thự kia là tử huyệt của Lê An An!