Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh
Chương 85 : Nhiệm Vụ Thứ Chín (11)
Ngày đăng: 16:52 27/05/20
Editor: Ngạn Tịnh.
Khói bụi dần dần tán đi, một bóng người quen thuộc dần dần lộ ra. Bạch Vi kinh ngạc trợn to hai mắt, theo bản năng muốn tiến lên, Cố Thời... Sao anh lại ở nơi này...
"A, thế mà lại là anh à?" Chử Kiều cũng tràn đầy thú vị sờ sờ cằm, "... Nói như vậy, đám bé ngốc kia đều bị anh tiêu diệt hết rồi? Không tệ nha...."
Vẻ mặt Chử Kiều đầy tán thưởng, mà cả người Cố Thời vẫn ẩn dưới bóng của vách tường, cúi đầu khiến người không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng không hiểu sao, Bạch Vi lại cảm thấy trái tim kịch liệt nhảy lên. Không đúng, tình huống của Cố Thời không đúng!
Nhưng là cô vừa định đi qua, nhìn xem tình huống của đối phương, "vèo vèo" vài tiếng, một chuỗi kim tiêm đột nhiên xuất hiện dưới chân cô, thiếu chút nữa đâm vào người Bạch Vi.
"Ngoan ngoãn chờ tôi ở nơi này, kiên nhẫn của tôi vừa khô cạn rồi, cho nên, Bạch Vi, đừng tiếp tục khiêu chiến tôi nữa..." Quay đầu, Bạch Vi nhìn thấy Chử Kiều cười tủm tỉm nói, tên biến thái này!
Cô theo bản năng giật giật ngón tay, linh khí vừa hội tụ, đột nhiên một bóng đen nhanh chóng xẹt qua trước mắt cô, giống như một trận gió thổi qua, sau đó Bạch Vi nghe thấy một tiếng "Bốp" thanh thúy vang lên.
Chử Kiều bị đánh, một cú đấm vang dội lên mặt khiến Bạch Vi thiếu chút nữa thích đến phát khóc. Đánh hay lắm! Cố Thời là số 1! Đáng tiếc không phải là tự tay mình đánh!
Nhưng trong nháy mắt sắc mặt vui mừng của Bạch Vi liền biến mất, thấy rõ Cố Thời được soi sáng dưới ánh đèn, ngây ngẩn cả người, "Cố Thời..."
Ánh mắt người đàn ông đỏ đậm, gần như không có khác biệt nào với màu mắt của Chử Kiều, chỉ là ánh mắt Cố Thời càng thêm vô tình càng thêm lãnh khốc. Một vết sẹo sâu thấy cả xương vắt ngang dưới mắt trái của anh, ước chừng dài hai tấc, trên mặt còn vương vết máu chưa khô, nhìn qua cực kỳ ghê người. Mà làm Bạch Vi kinh hoảng nhất chính là, trước đó lúc cô và Cố Thời tách ra, đối phương rõ ràng mặc áo khoác màu trắng, bây giờ thế nhưng biến thành màu tối, tất cả đều là máu. Rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì? Bé ngốc trong miệng Chử Kiều nói rốt cuộc là gì? Cố Thời...
Nhưng không đợi Bạch Vi làm ra phản ứng tiếp theo, chỉ thấy Chử Kiều vươn đầu lưỡi liếm liếm máu bên khóe môi, quái dị cười hai tiếng liền tiến lên đánh với Cố Thời. Đáng tiếc Bạch Vi bởi vì chuyện đặc biệt lúc trước cộng với việc tránh né Chử Kiều, đã tiêu hao nhiều linh khí, trong chốc lát còn chưa khôi phục lại được. Chỉ là cô còn có tinh thần lực, ở loại thời điểm này lấy ra chính là lúc thích hợp nhất!
Vì thế Bạch Vi cũng không tiến lên cản trở, chỉ đứng ở một bên, nhìn chăm chú vào hai người đang đánh nhau. Cố vốn tưởng Chử Kiều chỉ là một nhà khoa học điên, đầu óc tốt mà thôi, không ngờ thân thủ cũng rất lợi hại. Hơn nữa tên biến thái này không chỉ có một hệ kim, còn có hệ thủy, hệ mốc, hệ hỏa, hệ thổ ngũ hành đều đủ, thật sự là rất khủng bố! Chẳng lẽ những dị năng kia cũng là người đàn ông này thông qua thí nghiệm kích phát cho bản thân sao? Vậy kẻ địch thật sự rất đáng sợ, thủ đoạn của hắn ít nhất cách xa con người hiện tại vài chục năm thậm chí là vài trăm năm, loại quái vật này rốt cuộc trưởng thành thế nào được vậy? Đáng tiếc đầu óc có tật xấu, nếu không đối với con người mà nói chính là Phật sống!
Tiếp cận Thiệu Bahcj Vi cũng là như vậy, thông qua một đứa câm điếc để tạo sự nổi bật, để người khác nhìn ra điểm tốt của mình, sự thiện lương của mình. Đáng tiếc cô quá non, cũng quá ngốc, còn ngốc hơn cả đứa câm Thiệu Bạch Vi, đoán được tất cả, lại không đoán được lòng người!
Đám người kia tạo phản, mà Thiệu Bạch Vi cũng không biết đã chạy đi nơi nào, thế nhưng bỏ cô lại ở chỗ kia, bỏ lại một mình cô...
Sau đó mỗi ngày mỗi đêm đều giống như ác mộng không thể tỉnh lại, đám đàn ông kia, một tên lại một tên, không có kết thúc. Cô không thể nhìn thấy hy vọng gì, có lần cô dùng dị năng sứt sẹo kia phản kháng, nhưng cuối cùng chỉ làm cho cô gặp phải tra tấn đau khổ hơn. Bất luận ai trong biệt thự cũng có thể bắt nạt cô, cô lưu lạc thành bậc thấp nhất trong chuỗi thức ăn kia, tất cả mọi người đều bắt nạt cô, tất cả...
Lại ép buộc qua một ngày một đêm, chưa từng được ăn no, thậm chí cả đứa bé cô từng chăm sóc cũng cầm c*t chó đến đút cho cô, vì sao chứ, vì sao chứ?! Cô đối với bọn họ chưa đủ tốt sao? Cô rốt cuộc làm sai cái gì rồi chứ? Vì sao lại đối xử với cô như vây?
Cô thật sự không thể chịu đựng được nữa, vào một đêm kia, cô đột nhiên thức tỉnh một loại dị năng, mê hương.
Cái loại dị năng này có thể làm cho tất cả mọi người hôn mê, mặc cô muốn làm gì thì làm, cô biết, cơ hội của mình tới rồi. Vì thế cô liền ngủ đông hai ngày, vào đêm ngày thứ hai cô dùng hết tất cả khí lực, thậm chí cảm giác sinh mệnh đều phải cạn kiệt, hôn mê tất cả, sau đó băm đầu một người lại một người. Từng đóa hoa máu nở rộ dưới tay cô, làm cô thật say mê, thèm khát...
Cô sai rồi sao? Cô không có sai, đúng vậy, cô không hề sai. Cô vô tư dâng hiến, quên mình vì người thì có gì mà sai? Sai là ở người khác, là bọn họ không đủ thiện lượng. Sai là ở Thiệu Bạch Vi, cô ta vô tình vô nghĩa. Sai là ở người không có lòng lương thiện, cho nên người không có lòng lương theienj thì nên chết, đúng vậy, đều đáng chết! Dựa vào cái gì cô có thể làm như vậy, người khác lại làm không được chứ? Là lỗi của bọn họ mới đúng!
Mà cô, cũng là một người vô tư, cô đáng nhận được đối đãi tốt nhất trên đời này...
Nghĩ như vậy, động tác trên tay Lê An An đột nhiên dừng lại, xuống giường, băng bó tốt cho mình, sau đó lại rửa mặt, trang điểm, nhìn cô gái có nụ cười xinh đẹp trong gương...
Lê An An cảm thấy vô cùng tự hào, đây là cô nha!
Ngoài cửa sổ trời dần sáng lên, lại là một ngày đẹp!