Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 86 : Nhiệm Vụ Thứ Chín (12)

Ngày đăng: 16:52 27/05/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Xoay người, Lê An An thu dọn chăn ga dính máu xuống, lại thu dọn giường sạch sẽ ngăn nắp, vừa ra cửa liền đụng mặt Lộ Húc.



Từ sau khi vào căn cứ, vẻ mặt người đàn ông này luôn mệ mỏi, dường như tâm tình không quá tốt. Lê An An cũng không truy hỏi nhiều, bởi vì cô có một loại tin tưởng, tất cả mọi người đều có thể phản bội mình, chỉ có Lộ Húc sẽ không. Bởi vì hai người họ giống như dây sinh mạng quấn chặt vào nhau, có rứt cũng rứt cũng ra. Mà cô cũng quyết không cho phép Lộ Húc phản bội mình, nếu không đối phương cũng chỉ có thể lấy cái chết tạ tội.



"An An, em tỉnh rồi? Tối qua ngủ có tốt không?" Vừa thấy Lê An An, vẻ tối tăm trên mặt Lộ Húc đều biến mất sạch sẽ, vẻ mặt chờ mong hỏi.



Nghe vậy, Lê An An theo bản năng choàng lấy cánh tay Lộ Húc, khóe miệng cong lên nụ cười dịu dàng, "Cũng không tệ, căn cứ rất an toàn, không có tiếng zombie gầm gừ, cho nên em ngủ rất tốt, anh thì sao?"



"A... Anh? Anh ngủ cũng không tệ... Căn cứ xác thực an toàn hơn..." Lộ Húc còn nghiêm túc phụ họa, hai người liền rời đi chỗ ở của bọn họ, vừa nói vừa đi về phía ngoài thành.



Ngoài cửa căn cứ phương Bắc có một đám dân chạy nạn, bọn họ đều từ khắp nơi đến nương tựa căn cứ để sống, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể tạm thời ở tại ngoài thành căn cứ. Chủ yếu là bởi vì căn cứ có quy củ của căn cứ, dù sao chỗ này của bọn họ cũng chỉ chừng đó, người nhiều chứa không hết, cho nên lãnh đạo căn cứ hạ lệnh xuống, người đến căn cứ tìm nơi nương tựa, nếu thức tỉnh dị năng, sẽ được tự do ra vào căn cứ. Mà những người không thức tỉnh dị năng, có sức chiến đấu mạnh hoặc là nhà y học, sau khi tiến hành thí nghiệm đo lường, cũng có thể bước vào căn cứ. Những người còn lại phải giao cho số lượng lương thực khổng lồ, hoặc vật tư dược phẩm mới có thể tiến vào.



Nhưng sao có thể có nhiều vật tư như vậy chứ? Nhất là một ít người già vất vả giãy giụa chạy đến căn cứ, toàn bộ đều bị chặn ở ngoài cửa, một khi nháo loạn liền đánh đến chết. Dùng lời của lãnh đạo căn cứ mà nói, thời thế loạn lạc phải dùng cách của loạn thế, như vậy mới có teher duy trì hòa bình của căn cứ.



Mà bởi vì có người đã chết, cũng thật không có ai dám nháo muốn đi vào. Bởi vì trải qua nhiều lần giãy giụa giữa sống và chết làm cho những người này hiểu được sống sót khó khăn đến chừng nào. Nhưng bọn họ không có nơi để đi, một bên oán hận một bên định cư bên ngoài căn cứ, nghĩ cách căn cứ gần như vậy, hẳn là sẽ có người quan tâm mới đúng. Dần dần bên ngoài thành căn cứ đã tụ tập một đống người, số lượng cực kỳ khổnglồ.


"Thiệu Bạch Vi, thế mà thực là hai người?" Đám người Trần Phương theo Lê An An giúp dân chạy nạn kinh ngạc hô một tiếng, sau đó cười nhạo nói, "Không ngờ tới cô còn chưa chết đấy? Cũng thật ứng với câu nói kia, tai họa di ngàn năm mà!"



Bạch Vi cũng không để ý đến cô ta, chỉ là liếc mắt nhìn Lê An An một cái thật sâu, cười khẽ một tiếng, liền cùng Cố Thời tránh khỏi bọn họ.



Đáng tiếc, Bạch Vi lười so đo, có người lại cho là cô sợ, ỷ vào nhiều người, Trần Phương lập tức kéo cánh tay Bạch Vi lại, i a i ô, "Ai, nói cô đấy, tiện nhân, cô..."



Còn chưa nói hết lời, một tiếng "Chát" thanh thúy vang lên dập tắt ồn ào.



Sau đó, Bạch Vi thu tay về, liếc nhìn Lê An An, nhẹ giọng nói, "Xem kỹ chó của cô, đừng để nó cắn người, coi chừng gãy răng đấy..."



Mà bên khác Trần Phương bị một cái tát vang dội không dám tin nhìn cô nắm lấy tay Cố Thời, lúm đồng tiền như hoa đi vào căn cứ.



"A, tôi giết cô!" Trần Phương giống như điên xông về phía Bạch Vi, lại không ngờ mới chạy được một chút liền cảm giác dưới chân phát lạnh, cô ta kinh hãi phát hiện hai chân mình thế nhưng bị đông cứng trên mặt đất, mà thân thể vì xông qua quá nhanh, cả người theo quán tính nhào thẳng xuống đất, răng nanh đều bị ngã gãy một cái, máu mũi văng khắp nơi, bộ dáng vô cùng thê thảm. Trái lại khiến cho dân chúng chạy nạn ngoài căn cứ, ở trong lòng hô to hai tiếng "Hay lắm!". Đám người ngu ngốc này, mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài đưa thức ăn, hại chết biết bao nhiêu người. Bọn họ tình nguyện cứ như vậy chịu đói chịu lạnh mà tiếp tục sống, cũng không muốn đang sống sờ sờ bị người đánh chết. Mỗi ngày bọn họ đều lo lắng đề phòng, đều là do đám ngu này ban tặng!



Nghe thấy tiếng Trần Phương ngã xuống, Bạch Vi quay đầu, ngạc nhiên nói, "Ai da, cô xem đi, thật sự gãy răng rồi kia, cho nên ấy à, làm theo lời tôi nói, chó điên thì nên xích lại mới tốt, cô nói đúng không? An An..."



Khoảng cách xa mấy thước, Bach Vi cùng Lê An An đối diện nhìn nhau, cười càng tươi, thời tiết hôm nay thật là tốt nha!