Nhiệm Vụ Cứu Yêu

Chương 1 :

Ngày đăng: 01:30 22/04/20


Chương 1



Đỉnh lầu hai câu lạc bộ linh lực là phòng nghỉ của các

hội viên, cũng là trung tâm linh lực, bọn họ gọi nó là “tổng bộ”. Trong căn

phòng xung quanh bốn phía cùng trần nhà đều là kính thủy tinh này, ba hội viên

đang ngồi ở những vị trí bọn họ yêu thích nhất, “Truy Mộng” Huyễn Dạ



Thần Hành trong quầy bar pha

rượu; “Thần Toán” Tước Lợi Nhi dựa trên bàn chơi bói bài xì phé gần đây cô rất

thích; “Ngân Tuyết” Lãnh Quan vẫn là dáng vẻ già dặn, ngồi trên sô pha đơn

không nói một lời, cô cho dù cả đêm cũng không mở miệng, hai người khác cũng

không bất ngờ, bởi vì mọi người đối với việc cô trầm mặc đã sớm tập mãi thành

quen.



“Lôi Xiết tên nhóc này thật

sự tìm được ý trung nhân, chuyện này quả thực khiến người ta khó có thể tưởng

tượng.” Người Huyễn Dạ Thần Hành đang lải nhải chính là hội viên duy nhất vắng

họp “Tia Chớp”.



Lôi Xiết danh hiệu Tia Chớp

gần đây phá lệ rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, lại còn mang theo người yêu An Dĩ

Nhạc nghỉ phép, việc này đối với ba người trước mắt còn cô đơn ở đây kích thích

không nhỏ, bởi vì xét theo tính tình, Lôi Xiết đối với phụ nữ không có một chút

hảo cảm làm sao có thể là hội viên đầu tiên của câu lạc bộ linh lực “tử hội”

chứ?



Thế giới này càng lúc càng

không có đạo lý!



“Đây là trừng phạt của thượng

đế.” Tước Lợi Nhi cắn môi dưới cười trộm. Mái tóc theo sự di chuyển của đầu mà

rũ xuống bên vai phát ra vầng sáng nhu hòa.



“Sao lại nói thế?” Huyễn Dạ

Thần Hành nhìn cô.



“Người càng không tin tà càng

dễ dàng trúng tà.” Tước Lợi Nhi nói rất huyền bí, mười phần giống thầy tướng số

tiên đoán.



“Vậy sao không nói là báo

ứng?” Huyễn Dạ Thần Hành buồn cười, trên mặt rõ ràng đều là trêu tức.



“Cũng có thể nói như vậy nha!

Lôi Xiết kia hận phụ nữ hận đến rối tinh rối mù, kết quả còn không phải là bị

đồng bào phụ nữ chúng ta anh dũng chinh phục sao!” Tước Lợi Nhi cùng cười.



“Đó là cậu ta không đủ kiên

định, giống anh đây, tuyệt đối sẽ không bị sinh vật bậc thấp thu phục.” Huyễn Dạ

Thần Hành cố ý chọc tức cô.



“Sinh vật bậc thấp? Nghe kìa,

Lãnh Quan, Huyễn Dạ nói chúng ta là sinh vật bậc thấp a! Cũng không ngẫm lại

xem anh chẳng phải là một sinh vật bậc cực thấp do một sinh vật bậc thấp sinh

ra sao!” Tước Lợi Nhi lập tức phản bác, cũng gièm pha mưu đồ kích thích Lãnh

Quan ở phía sau không nói một lời cùng chung mối thù.



Lãnh Quan quăng một ánh mắt

giễu cợt, không có ý định gia nhập chiến cuộc. Cô lạnh lùng am hiểu nhất chính

là tránh xa xem hổ đấu.



“Chờ tương lai anh bị người

phụ nữ nào đó giải quyết, em nhất định sẽ nhớ chế nhạo anh!” Tước Lợi Nhi hừ

một tiếng, lại tiếp tục chơi xì phé của cô.



“Bình thường đều anh ‘giải

quyết’ phụ nữ, Tước Lợi Nhi.” Huyễn Dạ Thần Hành trong lời có ý.



“Xí! Anh là đồ sắc nam!” Tước

Lợi Nhi làm sao có thể nghe không ra anh một lời hai ý.“Vì sao tính tình anh

cùng Lôi Xiết không thể trung hòa một chút? Hai người căn bản là hai cực, một

rất lạnh lùng, một lại rất tùy tiện.”



“Anh là hiền hòa, không phải

tùy tiện.” Huyễn Dạ Thần Hành chỉ ra chỗ sai nói.



“Đều giống nhau, quá hiền hòa

chính là tùy tiện, cũng gọi là không có cá tính.” Tước Lợi Nhi cố ý nói móc

anh.



“Thích phụ nữ cũng không có

gì không tốt, ít nhất anh còn biết tôn trọng phụ nữ.”



“Oh? Tôn trọng? Vừa rồi là ai

nói phụ nữ là sinh vật bậc thấp?” Cô nhíu mày, bắt lấy lỗi trong lời anh nói.



Huyễn Dạ Thần Hành bỗng nhiên

nở nụ cười. Người không quen mới gặp Tước Lợi Nhi nhất định sẽ bị vẻ ngoài

thanh thuần vô tà của cô lừa, không biết cô đa mưu túc trí lời lẽ sắc bén ngay

cả đà ông cũng cảm thấy không bằng.



“Thật thú vị, em có phát hiện

lòng người thật sự so với bề ngoài còn phức tạp hơn hay không? Như bốn người

chúng ta, Lôi Xiết nhìn như tuyệt tình lạnh lùng cứng rắn, trên thực tế nội tâm

so với ai khác đều yếu ớt hơn; Còn em, bề ngoài hồn nhiên ngây thơ, nhưng phản

ứng so với ai khác đều nhanh hơn, không cẩn thận bị em bắt lấy nhược điểm liền

xong rồi.” Anh uống một ngụm rượu phân tích nói.



“Mà anh chính là người đàn

ông trong ngoài không đồng nhất không hơn không kém! Đúng không? Lãnh Quan.”

Tước Lợi Nhi thuận miệng nói tiếp.



“Không sai.” Lãnh Quan rốt

cục cũng mở miệng. Cô nói không nhiều lắm, nhưng đừng nói là cô hiền lành, trí

tuệ thông minh của cô tuyệt không dưới Tước Lợi Nhi, hơn nữa cô còn có tiếng

nói gợi cảm hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài, có chút khàn khàn trầm thấp

thường khiến người ta nghĩ đến giai điệu mê người của đàn cello.



Huyễn Dạ Thần Hành nhẹ nhàng

cười, phong thái nho nhã luôn làm cho người ta nghĩ đến anh ta rất thiện lương,

nhưng mà, Tước Lợi Nhi biết anh ta là người thâm tàng bất lộ nhất trong bốn

người, anh ta lợi hại nhất chính là thái độ thân thiết lừa lòng người khác,

nhưng chuyện có liên quan đến bản thân lại không bao giờ đề cập tới, vui buồn

hơn giận không hiện ra mặt, trên mặt anh ta vĩnh viễn đều là nụ cười nhìn không

thấu.



“Thẳng thắn mà nói, người

thật sự trong ngoài không đồng nhất hẳn là Lãnh Quan mới đúng.” Huyễn Dạ Thần

Hành đem mục tiêu chuyển sang Lãnh Quan.



“Oh? Mời giải thích.” Nghe

nói tới mình, Lãnh Quan chủ động gia nhập cuộc nói chuyện.



“Bề ngoài như băng, nội tâm

như lửa, mặt lạnh tim nóng tiêu chuẩn.”



“Tôi sao?” Lãnh Quan hỏi nhìn

Tước Lợi Nhi.



“Huyễn Dạ hình dung rất khá,

tuy rằng chị làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng, nhưng em biết chị lòng

mềm nhất.” Tước Lợi Nhi rất thân quen với cô, đối với cá tính cô vô cùng hiểu,

Lãnh Quan chỉ không thích nói chuyện mà thôi, mà người ta quen dùng nói chuyện

phiếm để tăng hiểu biết thường thích coi trầm mặc là lạnh lùng, Lãnh Quan không

thích nói cười vừa vặn phù hợp hình tượng như vậy.



“Tùy mọi người nói, dù sao

hình dung này đối với tôi mà nói cũng không có ý nghĩa gì.” Cô cười nhẹ, cũng

quen bị người ta tùy tiện bình phẩm rồi.



Tước Lợi Nhi cùng Huyễn Dạ

Thần Hành nhìn nhau, đây là Ngân Tuyết, vĩnh viễn là dáng vẻ vững vàng “không

có cảm xúc”.



“Được rồi, không nói chuyện

tính tình, thừa dịp hôm nay rảnh, em giúp hai người tính xem gần đây vận số như

thế nào.” Tước Lợi Nhi đột nhiên tâm huyết dâng trào, đem bài đánh tan, một lần

nữa tẩy bài.



“Bói toán? Bằng công lực nửa

vời của em?” Huyễn Dạ Thần Hành không dám khen tặng.



“Hắc, đừng quên danh hiệu của

em là Thần Toán a!” Tước Lợi Nhi ngước khuôn mặt xinh đẹp lên lớn tiếng nói.



“Làm trò, chuyên tâm nghiên

cứu ‘tính nhẩm’ cùng ‘đọc nhanh’ của em đi, đừng vượt quá sức mình mà làm gì.”


“Nếu là con chưa đăng ký của anh thì sao?” Cô dùng giọng nói chấn

động cắt ngang ánh mắt làm càn cùng giễu cợt của hắn. Nghe nói Kha Bá Ấp là hoa hoa công tử, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, xem ánh mắt không đứng đắn kia của hắn, cô đã muốn đem mắt hắn đông lạnh

thành băng.



“Chưa đăng ký?” Anh ngây ngẩn cả người.



“Tỷ như nói... con tư sinh.” Loại đàn ông phong lưu lại tác loạn này nếu có một đống con riêng cũng không khó khăn.



“Này...” Anh nhất thời nghẹn lời, thật thành mà nói, nếu có người nào có con của anh cũng không quá bất ngờ.



“Tôi không phải người nhàn rỗi không có việc gì làm mà lại đến trêu

chọc anh, Kha tiên sinh, con anh vô cùng thận trọng tìm được câu lạc bộ

linh lực của chúng tôi, yêu cầu tôi trừ bỏ ba lần nguy cơ anh sắp gặp,

mà nó đáp ứng trả trước một trăm vạn nguyên trong tài khoản...” Tuy rằng rất ghét nói nhiều, nhưng cô vẫn quyết định lãng phí một chút võ mồm

nói rõ ràng trước.



“Đợi chút!” Anh vươn tay ngăn cản cô nói, gương mặt tuấn lãng giờ

phút này rối rắm thành một đám.“Cái gì câu lạc bộ linh lực? Cái gì một

trăm vạn?”



“Câu lạc bộ linh lực là nơi bán hy vọng, mà con anh đã đồng ý dùng

một trăm vạn mua bình an của anh. Đây là số tài khoản ngân hàng nó viết

cho tôi, nó nói thời gian trước anh vừa gửi vào một trăm vạn nguyên, chỉ cần anh đóng dấu, tiền có thể lĩnh.” Cô lấy tờ giấy ra đưa cho anh.



Kha Bá Ấp cúi đầu nhìn số tài khoản trên tờ giấy kia, mày phút chốc

nhíu chặt. Đúng vậy, lúc trước anh có vì bạn bè xúi giục mà đem một trăm vạn nguyên còn dư gửi ngân hàng, nhưng đây chỉ là giúp bạn lập công

thôi. Vấn đề là, cô gái họ Lãnh này làm sao lại biết? Chẳng lẽ bây giờ

thủ đoạn của kẻ lừa đảo đã cao minh như vậy, ngay cả việc này cũng tra

ra?



Anh có chút bốc hỏa.



“Tôi mặc kệ cô là đến từ cái linh lực quỷ quái gì! Cô căn bản là kẻ

lừa đảo, đúng hay không? Dùng cách buồn cười này đến vơ vét của cải, cái gì dùng một trăm vạn mua bình an, nếu thật cần an toàn, sao tôi không

đi thuê bảo vệ? Việc đó cũng không tốn đến một trăm vạn!” Kha Bá Ấp mặt

trầm xuống. Anh không ngại cùng mỹ nữ nói chuyện phiếm, nhưng nếu là có ý đồ khác thì đừng có mơ.



“Tôi không tranh cãi với anh, song, người ủy thác không phải anh, anh không có quyền bỏ ủy thác này, tôi đã tiếp chuyện này, phải hoàn thành. Nhưng mà, trước đêm nay nếu anh hoặc con anh không gửi tiền vào tài

khoản của tôi, câu lạc bộ linh lực sẽ tự động tiêu trừ án tử này.” Cô

nói xong xoay người rời khỏi, cô đã trái với nguyên tắc của mình nói

nhiều lắm rồi. Có lẽ cô nên điều tra rõ trước Kha Bá Ấp có con trai

thích gây sự... không, con tư sinh hay không đã.



“Chậm đã, cô luôn miệng nói tôi có con, nó có nói với cô nó tên là gì không?” Kha Bá Ấp gọi cô lại.



“Không có.” Kì thật, lúc ấy cô cũng đã quên hỏi.



“Lãnh tiểu thư, không phải tôi không cho cô mặt mũi, nhưng lập trường của cô còn không vững, lại dám đến nơi này của tôi giương oai? Không

nói đến việc tôi chưa có con, chỉ bằng bộ dạng này của cô... dáng vẻ gầy yếu, cô có năng lực gì bảo vệ an toàn của tôi?” Anh chế nhạo nhìn cô.



“Nếu anh không tin tôi, tôi cũng không cần chứng minh năng lực của

tôi với anh. Cáo từ.” Cô lễ phép gật gật đầu với hắn, xoay người ra cửa.



“Cho cô một lời đề nghị từ lương tâm, lần sau muốn đi lừa gạt tốt

nhất đổi trang phục khác, đàn ông đối với dạng người thích ăn mặc bất

nam bất nữ là chán nhất.” Anh không quên tổn hại cô.



Lãnh Quan không quay đầu, đối lời nói ác độc của anh ta cũng không phản ứng, đi thẳng ra ngoài.



Không trả tiền, sống chết của Kha Bá Ấp một chút cũng không liên quan đến cô, đương nhiên, lời anh ta nói cũng không đáng nhét vào tai cô.



Nhưng cô mới bước ra khỏi xí nghiệp Trường Ấp, bé trai kia lại đứng

ngay tại cửa chờ cô, vẻ mặt nó vô cùng lo lắng, vừa thấy cô đi ra liền

chạy đến trước mặt cô.



“Thế nào? Ba con chịu trả tiền không?”



“Cháu rốt cuộc là ai? Kha Bá Ấp chưa kết hôn, cũng không thừa nhận có đứa con nào, vì sao cháu vì hắn lo lắng như thế?” Cô lạnh lùng nhìn đứa bé đùa cợt cô.



“Con thật là con của ba!” Bé trai dậm chân lớn tiếng nói.



“Vậy cháu tự mình đi vào muốn hắn trả tiền, tiểu quỷ, không có tiền,

mọi chuyện không bàn nữa.” Cô quyết tâm, tối qua cô đã trúng tà gì mới

tiếp ủy thác của nó.



“Ba không biết con, con đi cũng vô dụng.” Nó chán nản nói.



“Nếu hắn không biết cháu, liền càng không trả tiền.”



“Nhưng mà....”



“Vụ này coi như xong, cháu lãng phí nhiều thời gian của ta lắm rồi.” Lãnh Quan bước đi.



“Không! Đừng đi! Nếu người đi, con sẽ không sống nổi! Van cầu người,

người nhất định phải tin con, đi cứu ba con, được không?” Bé trai khẩn

cầu.



Lãnh Quan đối với lời nó nói không tin nữa, hất tay nó ra bước đi.



“Người thật sự không giúp con?” Trong giọng nói của bé đã có tiếng nức nở.



“Đừng trách ta, đây là quy định của câu lạc bộ linh lực, nhận tiền

trước...” Cô xoay người giải thích, nhưng vừa quay đầu lại, đã thấy thân thể nó trở nên như ẩn như hiện, trong lòng kinh hãi, lời nói cũng theo

đó mà gián đoạn.



“Xin cứu ba con... Cứu con...” Bé trai điềm đạm đáng yêu nhìn cô.



“Cháu...” Lãnh Quan bước đi đến trước mặt nó, nắm bàn tay nhỏ bé của

nó, tay trắng noãn là thực thể. Chẳng lẽ vừa rồi là cô hoa mắt?



“Người chịu giúp con chứ?” Bé trai lau đi lệ nơi khóe mắt hỏi.



“Ta sẽ tin cháu một lần, nhưng cháu trước hãy nói cho ta biết tên của cháu.” Cô thận trọng nói.



“Cháu là Đạt Đạt.”



“Đạt Đạt?”



“Phải, tên rất đáng yêu đúng không? Giống tiếng súng máy, Đạt Đạt Đạt Đạt...” Bé hồn nhiên nín khóc mỉm cười.



“Được, Đạt Đạt, nói cho ta biết vì sao cháu biết Kha Bá Ấp mười phút

sau có nguy hiểm?” Chẳng lẽ đứa nhỏ này cũng có sức mạnh khác thường nào đó?



“Con cảm giác được. Đây là kiếp số đầu tiên của ba con, ba còn hai

lần nữa, xin người bảo vệ ba!” Giọng điệu của nó không giống nói đùa.



Lãnh Quan chăm chú nhìn đôi mắt trong veo màu nâu của nó, trong đó

không có vẻ giả dối đùa bỡn, tâm tư của nó cũng là một mảnh trong xanh

phẳng lặng hồn nhiên, nó thật sự vì Kha Bá Ấp lo lắng.



“Được, nếu mười phút sau hắn đúng như lời cháu nói có nguy hiểm, ta

sẽ ra tay cứu hắn, phí dụng cùng vĩ khoản chờ xong chuyện sẽ thu một

lần.” Như vậy đủ nhân từ chưa?



“Cám ơn người!” Đạt Đạt vui sướng vươn tay ôm thắt lưng cô.



Cô ngẩn người, bị hành động của nó làm cả người cứng đờ.



Quen một mình một người, cô không thích cùng người khác tiếp xúc quá

mức, khoảng cách an toàn thay bản thân cùng người khác bố trí cũng đặc

biệt lớn, người không quen căn bản đừng nghĩ đến gần cô. Trong trí nhớ,

đại khái chỉ có Tước Lợi Nhi có thể tới gần cô mà không bị đông lạnh

thành cột băng, nhưng hiện tại bị Đạt Đạt hai tay ôm lấy, cô không kịp

bài xích, đã bị một sự chấn động nho nhỏ trong lòng dọa sợ,



Thân hình nó mềm mại lại mang theo mùi hương đặc hữu của trẻ con tuy

rằng xa lạ, nhưng rất thoải mái, cô cơ hồ đã quên phải đẩy nó ra.



“A! Người nhanh đi, ba con đã chuẩn bị lái xe rời đi, người tốt nhất

phải theo dõi ba.” Đạt Đạt đẩy cô về phía bãi đỗ xe của xí nghiệp Trường Ấp.



“Cháu không đi cùng sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.



“Không, bây giờ con chưa thể gặp ba.” Đạt Đạt gục đầu xuống.



“Vì sao?”



“Chưa đúng thời cơ. Làm phiền người, hẹn gặp lại.” Nó nói xong liền xoay người chạy về lối đi bộ ở một đầu khác.



“Đạt Đạt...” Cô khẽ gọi, cảm giác quỷ dị kia lại mạnh mẽ xuất hiện

lần nữa. Thật là kỳ quái, cô rất ít khi xử trí theo cảm tính, nhưng lúc

này đây cô lại không cự tuyệt được lời khẩn cầu của nó, cho dù nó từ đầu tới cuối đều lộ ra huyền cơ làm cho người ta không thể tưởng tượng, cô

vẫn không thể mặc kệ nó.



Có lẽ, cô đã cảm động bởi lòng hiếu của nó! Cô đi về phía bãi đỗ xe và tự bào chữa như thế.