Nhiệm Vụ Cứu Yêu

Chương 2 :

Ngày đăng: 01:30 22/04/20


Chuyện tới quá đột nhiên!



Kha Bá Ấp ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, phía trước xe đột nhiên

bốc cháy, ngay cả máy móc trên đó cũng cháy lên



Năm phút trước, anh đi thang máy xuống lầu, ngồi trên xe thể thao mình yêu

thích, sau đó chạy ra khỏi bãi đỗ xe, nhưng không lâu sau anh liền cảm thấy

điều hòa trong xe có vấn đề, gió thổi ra không phải lạnh mà là nóng, anh thử hạ

cửa sổ xuống, ai ngờ cửa kính xe chạy bằng điện vào lúc này lại bị hư, anh cảm

thấy khác thường, khi định rẽ xe vào ven đường dừng lại, ngọn lửa liền từ tay

lái phía trước mặt anh bốc lên.



“Chết tiệt! Đây là chuyện gì?” Anh kêu sợ hãi một tiếng, buông tay lái ra,

nhưng chân ga dưới chân đã quên thả lỏng, xe liền phóng về bên phải phía trước,

mắt thấy sẽ đụng vào một hàng xe đậu san sát bên đường nhất, anh vừa sợ hãi lại

lúng túng nhìn mình đang chạy thẳng về cái chết, không kẻ nào có thể cứu được...



Một cột nước từ vòi phòng cháy ở đám cỏ phía trước mặt trong lúc chỉ mành

treo chuông liền bắn về phía Kha Bá Ấp, cột nước trong nháy mắt ngưng kết thành

băng, chặn xe lại, khi Kha Bá Ấp còn chưa rõ việc gì, một bóng người màu đen

nhanh chóng đến bên xe, một cước đá văng cửa xe, hai tay mở ra phun khí lạnh trắng

xoá, không khí trong xe lập tức hạ nhiệt, trong không gian tràn ngập hơi nước,

anh thấy đôi mắt sắc bén như băng của Lãnh Quan.



“Là cô...” Kha Bá Ấp hoảng hồn cố bình tĩnh, nhưng nhất thời không bình ổn

được adrenalin chạy loạn trong cơ thể, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô lôi mình ra

ngoài xe.



Anh không nhìn lầm chứ? Tay cô ấy... Trong lòng bàn tay tản mát ra một cỗ

khí lạnh?



“Không có việc gì chứ?” Lãnh Quan để anh ta dựa vào xe bên đường, lập tức

quay lại chiếc xe cháy nhìn tỉ mỉ từng chỗ một. Xe vô cớ cháy, không phải là

chuyện bình thường!



“Cô... đã cứu tôi...” Hồn bị dọa rớt đã trở lại cơ thể, Kha Bá Ấp nhìn cột

nước kết băng trước xe cùng từng đợt sương lạnh bay ra từ trong xe, lại nhìn

nhìn Lãnh Quan kiểm tra xe, trong lòng anh có một đống nghi vấn đợi giải, nhưng

hỏi không ra miệng. Băng này... Đều là cô ta làm? Cô ta cứu anh?



“Đây chính là kiếp nạn thứ nhất của anh, Kha tiên sinh.” Lãnh Quan quay đầu

đối mặt anh, chuyện này đã chứng thật lời Đạt Đạt nói không phải là đùa.



“Cái gì?” Kha Bá Ấp mở to mắt. “Thứ nhất? Chẳng lẽ còn có thứ hai thứ ba...”



“Tôi đã nói với anh, con trai anh nói anh sẽ gặp ba lần nguy hiểm trí mạng,

cho nên mới ủy thác tôi đến bảo vệ anh.” Nàng nhắc lại.



Chết tiệt! Lại là con!



“Ông trời! Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Anh bối rối vò vò đầu la

to.



Mọi chuyện tựa hồ từ khi người phụ nữ này xuất hiện trước mặt anh liền bắt

đầu còn có chút bất thường.



Lãnh Quan nhìn đám đông bốn phía dần dần tụ tập chỉ trỏ, không nói hai lời,

lôi anh rời khỏi hiện trường tai nạn, ngăn một chiếc tắc xi lại, đẩy mạnh anh

vào, bản thân cũng ngồi vào.



“Về trước nhà anh, nhưng anh tốt nhất nên gọi điện thoại báo cửa hàng xe

cùng công ty bảo hiểm thay ngươi giải quyết hậu quả.” Cô trầm giọng dặn dò.



Kha Bá Ấp trong lúc rối rắm làm theo lời cô, nhưng trong lòng vẫn rung động

như sấm, từ quỷ môn quan vòng trở về, cảm giác sợ hãi này thật đúng là không

phải người thường có thể chịu được.



Ba mươi phút sau, bọn họ trở lại nhà anh ở Thiên Mẫu, vừa xuống xe, anh

chật vật không chịu nổi liền vọt vào cửa, nhanh chóng xuyên qua sân, đi vào

phòng khách, bảo quản gia cùng người giúp việc đang ngạc nhiên ra ngoài, quyết

định cùng người lai lịch không rõ miệng nói hươu nói vượn này từ từ nói chuyện.



“Hiện tại, cô nên có thể đem mọi chuyện nói từ đầu tới đuôi cho tôi biết

chưa?” Anh quay đầu trừng cô, cổ tay áo sơmi bị đốt trọi, tay cũng nổi bọt

nước, tóc trên trán bị cháy sạch quăn lên, cả người thoạt nhìn tựa như xiên

thịt người vừa bị nướng qua trong phim Kannen.



“Anh không rửa mặt chải đầu, băng bó miệng vết thương trước sao?” Lãnh Quan

hai tay khoanh trước ngực hỏi lại.



“Không, hiện tại ta muốn cô nói rõ ràng.” Anh ngồi xuống sô pha, châm một

điếu thuốc hút.



“Tôi đã nói, là con anh trước đó nhắc nhở tôi anh sẽ xảy ra chuyện, tôi mới

đến kịp cứu anh, nếu không anh sớm đã chết.” Cô nói không mang theo chút cảm

tình.



“Cô là nói, tôi...‘con’ tôi đã sớm đoán trước tôi sẽ có tai nạn?” Anh rít

mạnh điếu thuốc.



“Đúng vậy.”



“Nó nói tôi còn hai lần chịu tội, cho nên muốn cô tới cứu tôi?” Anh sắp

phát điên, chuyện như vậy ai sẽ tin tưởng?



“Phải.”



“Vậy xin hỏi tôi có thể trông thấy vị tiểu thần thông tự xưng là con tôi

kia không?” Anh nhe răng trợn mắt nói.



“Nó không muốn gặp anh.” Đây là phỏng đoán của cô, Đạt Đạt tựa hồ không

muốn gặp Kha Bá Ấp.



“Nghe đây, tiểu thư...” Anh vươn ngón trỏ chỉ vào cô.



“Tôi là Lãnh Quan.”



“Lãnh tiểu thư, chuyện này có lẽ chỉ là trùng hợp, tuy rằng tôi không biết

xe tôi vì sao lại đột nhiên cháy, nhưng cô đừng nghĩ như vậy tôi sẽ tin cô.”

Anh nghiêng đầu trừng cô, tâm tình vừa hỗn tạp vừa rối loạn. Kỳ thật nội tâm

anh có một bộ phân cảm thấy việc kỳ quái, nhưng một bộ phận khác lại liều mạng

thuyết phục anh đừng tin tưởng lời nói vô căn cứ này.



“Anh có thể không tin, tôi đồng ý với con anh phải bảo vệ anh, một trăm vạn

nguyên tôi có thể đợi cho việc thành mới lấy cùng với vĩ khoản, bắt đầu từ giờ,

mỗi ngày tôi sẽ đi theo anh, thẳng đến khi anh vượt qua hai nguy cơ khác.” Cô

không khách khí ngồi xuống sô pha đối diện anh.



“Còn có vĩ khoản? Cái gì vĩ khoản?” Anh giận kêu.



“Đây là quy định của câu lạc bộ linh lực, phàm là người tới cửa mua hy vọng

ngoại trừ phí dụng, sau khi nhiệm vụ hoàn thành tôi có thể tùy ý lấy một thứ gì


Lãnh Quan mắt lạnh liếc qua Khinh Khinh, mày nhíu lại. Cô cảm thấy cô gái này có chút kỳ quái.



“Lãnh Quan, hôm nay tôi muốn qua đêm ở đây, cô về trước đi.” Kha Bá Ấp lại lần nữa xoay người cả giận nói với Lãnh Quan.



“Tốt nhất anh nên đi cùng tôi.” Lãnh Quan đa tâm lại nhìn Khinh Khinh một cái.



“Buồn cười, vì sao tôi phải nghe lời cô?” Kha Bá Ấp thân là con trai

độc nhất của Kha gia, từ nhỏ chỉ có anh có thể vênh mặt hất hàm sai

khiến người khác, làm gì có chuyện người khác dùng mệnh lệnh nói chuyện

với anh?



“Nếu anh muốn sống.” Lãnh Quan đến gần Khinh Khinh, phút chốc nắm tay cô lên, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô.



“y da!” Khinh Khinh kinh hoàng rút tay về, trốn phía sau Kha Bá Ấp.



“Cô đủ chưa? Lãnh Quan, cô ấy không hung mãnh như cô, tốt nhất đừng hù dọa cô ấy!” Kha Bá Ấp ôm lấy Khinh Khinh, mày dựng thẳng.



“Đem nhẫn cho tôi xem.” Hơi thở lạnh lùng của Lãnh Quan khiến Khinh Khinh nhu nhược sợ hãi.



“Kha... Kha đổng...” Khinh Khinh vùi đầu vào lòng Kha Bá Ấp tị nạn.



“Lãnh Quan!” Kha Bá Ấp không nghĩ tới cô lại quá đáng như vậy, tức giận đến ngăn trước người Khinh Khinh.



“Đừng tỏ ra anh hùng, anh hùng hơn phân nửa đều chết trẻ, hơn nữa là

chết trong tay phụ nữ.” Vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói khàn khàn khêu gợi,

Lãnh Quan tóc ngắn cùng khuôn mặt tinh xảo đang phát ra cảnh báo chết

người.



“Muốn đi theo tôi thì đừng kiếm chuyện, tôi đã chịu đủ suốt ngày bị

cô giám thị, cô hiện tại liền cút cho tôi!” Kha Bá Ấp bốc lửa, anh đối

với cô gái kì lạ này đã khoan nhượng đủ lâu rồi.



“Chú ý giọng điệu của anh.” Lãnh Quan đều không phải không biết giận, cô có thể đem khống chế cảm xúc rất tốt, nhưng đối mặt Kha Bá Ấp ngu

xuẩn cùng tự đại, tính tình cô lần đầu tiên không khống chế được.



“Tôi muốn cô lập tức biến mất trước mặt tôi!” Kha Bá Ấp giận dữ hét.



“Không.”



“Cút!” Anh lại rống.



Lãnh Quan phát hiện mình đang dần dần bốc lửa, họ Kha này thật là có bản lĩnh, có thể chọc giận cô.



Cục diện trong phút chốc trở nên nóng nảy, Khinh Khinh sớm sợ tới mức chạy trối chết, mà quản lí Nana nghe tiếng mà đến, cô còn tưởng rằng là thủ hạ chọc giận khách quý, vừa vào cửa liền liên tiếp nhận lỗi.



“Thực xin lỗi, thật xin lỗi, có phải chiêu đãi không chu toàn hay không...”



Lời của cô sau khi nhìn thấy Kha Bá Ấp cùng Lãnh Quan hai người trừng nhau liền dừng lại, nhìn tình hình này, cô một chút cũng không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì.



“Kha đổng, các người...” Cô nhỏ giọng hỏi.



“Tôi muốn một gian phòng khác, Nana, tôi không muốn lại nhìn thấy người phụ nữ này!” Kha Bá Ấp lớn tiếng hô.



“Phụ nữ?” Nana cúi đầu nhìn Lôi Lôi ngã xuống đất không dậy nổi, mới

giật mình nâng cô ta dậy, “Được được, tôi đưa cô ấy đi, sẽ giúp hai

người tìm hai cô...”



“Không phải cô ấy, là cô ta!” Tay anh chỉ Lãnh Quan.



Nana trợn tròn mắt, vị thiên vương cấp soái ca này là nữ? Trời ạ! Cô vài năm nay làm ma ma không phải vô ích sao?



“Anh ta... Ách... Cô ấy không phải bạn của Kha đổng ngài sao?” Cô ngập ngừng hỏi lại.



“Tôi làm sao có thể quen loại bạn bất nam bất nữ này?” Kha Bá Ấp hừ lạnh một tiếng.



“Nhưng... Anh với cô ấy...” Nana hai bên đều không dám đắc tội, vạn

nhất cô gái đẹp trai này là “bạn nữ” gì đó của Kha Bá Ấp, mà bọn họ

chẳng qua cãi cho vui, vậy cô cần gì phải ở trong đó làm vật hi sinh

chứ?



“Kha đổng, tôi thấy hay là hôm nay ngài nên trở về đi, lần sau chờ tâm tình tốt chút lại đến.” Trước đưa họ đi mới là chính xác.



Kha Bá Ấp trừng mắt nhìn Nana, lại nhìn nhìn Lãnh Quan, hưng trí cả

đêm tất cả đều không c2on, anh nổi giận đùng đùng lao ra khỏi phòng, lửa giận đủ để thiêu hủy toàn bộ quán bar.



Lãnh Quan không cùng đi ra ngoài, cô quay đầu nhìn Nana, ướm hỏi: “Khinh Khinh là mới tới sao?”



“Phải...” Nana cẩn thận nhìn Lãnh Quan, bị ánh mắt lạnh như băng cùng gương mặt tuyệt đẹp làm chấn động. Mỹ nữ như vậy lại bị cô coi là nam,

thượng đế tha thứ cho cô, mắt cô thật sự là kém hết mức rồi! Người tên

Lãnh Quan này nếu đến câu lạc bộ làm, cam đoan mê chết mọi đàn ông.



Đem mọi chuyện nghĩ kĩ lần nữa, cô càng thêm khẳng định quan hệ của Kha Bá Ấp cùng Lãnh Quan rất không tầm thường.



“Tư liệu cá nhân cùng lai lịch của cô ấy có thể tiết lộ một chút khổng?” Lãnh Quan truy hỏi.



Nana từ trong suy nghĩ của mình hoàn hồn, nghe thấy câu hỏi của cô,

nhíu mi, nói “Cô gái tới làm ở nơi này của chúng tôi không phải nói ra

lai lịch của mình, cho dù có, chúng tôi cũng sẽ giữ bí mật. Song...” Cô

nghiêng về phía Lãnh Quan, “Vì tôi đã đắc tội khi coi cô là đàn ông, tôi có thể nói với cô, Khinh Khinh là do người đặc biệt mang vào.”



“Là ai?”



“Ông chủ phía sau của câu lạc bộ chúng tôi.”



“Là ai?” Lãnh Quan lại hỏi lần nữa.



Nana nhún nhún vai, khoát tay, “Không ai biết ông chủ là ai.”



Lãnh Quan nhíu mày, muốn làm rõ xem Nana đang giấu giếm hay thật sự không biết.



“Thiên Đường là quán bar do tư nhân mở, ba năm rồi ông chủ chưa bao

giờ xuất hiện, tôi ngay cả ông ấy là tròn hay dẹp cũng không biết, dù

sao chúng tôi mở cửa kinh doanh, chỉ cần có khách tới cửa, có tiền kiếm, ông chủ là ai không quan trọng.” Nana châm điếu thuốc, có thâm ý khác

nhìn cô tiếp tục nói: “Cô đừng lo lắng Khinh Khinh, Kha đổng đối với cô

ấy chỉ là thử cái mới thôi, sẽ không mê cô ấy. Kha đổng thích chơi đùa,

thay đổi phụ nữ, nhưng anh ấy cũng là người có nguyên tắc, chơi đùa thì

được, tuyệt không nói chuyện tình cảm, bằng không, với điều kiện là

người đàn ông độc thân hoàng kim của anh ấy, sợ sớm đã bị các cô gái

trong tiệm bắt về nhà làm chồng rồi.”



Điều Lãnh Quan muốn biết không được giải đáp, lại ra nhiều tư liệu

rác như vậy, Kha Bá Ấp này là người như thế nào cô không muốn biết, cô

có hứng thú chính là: Rốt cuộc là ai muốn giết hắn?



Rời khỏi câu lạc bộ, cô biết Kha Bá Ấp sẽ không chờ cô, cũng không xuống bãi đỗ xe tìm hắn, đi thẳng ra gọi tắc xi về Kha gia.



Kha Bá Ấp đêm nay sẽ không trở về, cô cười lạnh, hắn đang tức chết đi được, không đi tìm nơi trút ra sẽ không nguôi giận, đêm nay mặc hắn đi

đi! Cô có dự cảm, thời hạn chết của hắn còn chưa tới, cô không cần sốt

ruột thay hắn, không bằng về Kha gia tắm trước một cái, nghỉ ngơi một

chút, còn phải nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào.