Nhiệm Vụ Cứu Yêu
Chương 9 :
Ngày đăng: 01:30 22/04/20
Từ trong vô thức tỉnh lại,
Kha Bá Ấp mới phát hiện mình đang ở trong phòng tối như mực, anh chậm rãi
chuyển động cơ thể, bị cảm giác như vạn kim đồng thời châm lên da làm đau đớn
đến hô nhỏ, cả người co lại thành một đống.
Anh biết rõ cảm giác này, một
thời gian bị lửa nướng vài lần, anh vô cùng hiểu đây lại là hắc ma pháp lại ra
tay với anh, chẳng qua vài lần trước có Lãnh Quan dùng băng bảo vệ anh, bị
thương không nặng, mà lần này... lần này thật đúng là con mẹ nó đau chết người!
Hít thật sâu một hơi, anh
củng cố tinh thần, nhìn bốn phía, đối với gian phòng treo vài chiếc gương này
cảm thấy tò mò.
Rèm cửa sổ rất dày màu đỏ
thẫm, cùng với một thảm hoa văn hình dấu sao kỳ dị, trên bàn đốt một ngọn nến,
khi ánh lửa lay động, trong phòng có vẻ lắc lư mà quỷ mị, giống như cung điện
của thầy đồng.
Đây là nơi nào? Lãnh Quan
đâu? Anh tự hỏi, anh nhớ rõ mình ở cao ốc Nhật Quang toàn thân bốc cháy, sau đó
bất tỉnh nhân sự, chuyện kế tiếp hoàn toàn không biết.
Chẳng lẽ anh bị Khang Chính
Thời bắt tới?
Anh trong lòng cả kinh, quyết
định đứng lên, ngay lúc đó cửa từ từ mở ra, Khang Chính Thời mặc một bộ quần áo
cổ quái đi đến, trên mặt mang theo nụ cười hung ác.
“Oh? Đã tỉnh sao? ‘Em trai’
yêu quý của ta.” Hắn cười quái dị.
Kha Bá Ấp bị tiếng nói cùng
thái độ khác lạ của hắn khiến không hiểu ra sao.
“Mày... mày là Khang Chính
Thời?”
“Đúng vậy, là ta, một người
ngươi chưa từng gặp qua, cũng không quen ta! Về phần cái tên ngu xuẩn cam
nguyện đi theo Kha lão đầu làm trâu làm ngựa, hiện tại đang ở nơi này.” Hắn chỉ
vào ngực hắn. “Ở trong này ngủ như trẻ con, không ai làm hắn tỉnh được.”
“Mày đang nói cái gì?” Anh
chưa hiểu, chỉ cảm thấy Khang Chính Thời trước mắt hoàn toàn thay đổi thành
người khác.
“Ta nói... Ta chính là Khang
Chính Thời, tên bên trong cũng là Khang Chính Thời, chẳng qua ta so với hắn lợi
hại hơn, cũng thành thật hơn, ta không quan tâm bị người khác biết ta có siêu
năng lực, còn có thể sử dụng hắc ma pháp, tên nhát gan kia trong lòng luôn run
sợ sợ bị phát hiện hắn không giống người thường, giả bộ thành dáng vẻ thánh
hiền thật đáng ghê tởm, hừ! Ta sẽ không dễ chọc như vậy, họ Kha, con người của
ta bình thường càng thấy người khác thống khổ liền càng vui sướng, cũng không
cách nào chịu được mọi thứ của mình rơi vào túi người khác, cho nên, ta đối với
sự tồn tại của ngươi thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu.” “Mày... mày là Khang
Chính Thời?” Kha Bá Ấp có thể nào không nghi ngờ chứ? Quen Khang Chính Thời
nhiều năm như vậy, hắn căn bản không phải bộ dáng hiện tại này.
“Đúng vậy!”
“Trời ạ! Mày là kẻ... Mày
chính là kẻ...” Anh bừng hiểu ra.
“Dùng từ như bọn ngươi thường
nói, nhân cách phân liệt?” Khang Chính Thời liếc mắt hỏi lại.
Kha Bá Ấp ngậm miệng, thì ra
Đạt Đạt sợ hãi là Khang Chính Thời tàn nhẫn lại mất đi nhân tính “này”.
“Hừ! Phân liệt thì sao chứ?
Không bao lâu nữa, tên Khang Chính Thời yếu đuối kia sẽ mãi mãi không tỉnh lại,
ta một mình nắm trong tay thân thể này, chờ sau khi ngươi bị ta giải quyết, ta
còn phải từ từ hưởng thụ mọi thứ của ngươi!”
“Mày nghĩ thật hay!” Kha Bá
Ấp phỉ nhổ.
“Ngươi nghĩ rằng ta không làm
được?” Khang Chính Thời đến gần anh, cúi đầu, dùng ánh mắt bi thảm nhìn anh.
“Cho dù tao chết, mày cũng
đừng mơ tưởng có được thứ gì của Trường Ấp!” Anh giận mắng, cá tính không thỏa
hiệp trong gen mỗi khi gặp chuyện sẽ phát tác.
“Oa! Người kiên cường à? Ta
sẽ để ngươi cầu xin tha thứ.” Khang Chính Thời cười tà một tiếng, năm ngón tay
duỗi ra, trong phòng phút chốc xuất hiện từng đám lửa xanh.
“Mày muốn làm gì?” Anh cảnh
giác lui ra sau, nhìn chằm chằm bảy, tám trái cầu lửa bên người tùy thời sẽ đốt
tới anh.
“Từng nướng thịt chưa? Có
muốn nghe lại tiếng xèo xèo này một chút không?” Khang Chính Thời nhe răng trợn
mắt ghé sát vào anh.
“Mày điên rồi!” Kha Bá Ấp kêu
to. Khang Chính Thời này là kẻ điên! Một tên điên bị quỷ ám!
“Ta điên, nhưng con người
không phải đều là kẻ điên cùng kẻ ngốc sao? Hiện tại, ngươi muốn ngoan ngoãn ký
tên lên văn kiện này, hay là muốn hưởng thụ mùi vị bị lửa nướng?” Khang Chính
Thời lấy ra một phần tư liệu để trước mặt anh.
“Đây là cái gì?” Anh cố ý
hỏi. Anh kéo dài thời gian, anh biết Lãnh Quan nhất định sẽ đến cứu anh, cho
nên anh tận lực quấn lấy Khang Chính Thời.
“Với trí thông minh của ngươi
mà lại không biết à? Hay là ngươi muốn kéo dài thời gian chờ ả kia tới cứu
ngươi?” Khang Chính Thời lập tức nhìn thấu ý nghĩ của anh.
“Ngươi... Ngươi là đồ ngu ngốc, này... như vậy... ngươi cũng không sống nổi......”
Mặt hắn đã đỏ bừng, toàn thân vì thiếu dưỡng mà hơi run rẩy.
“Chỉ cần có thể trừ bỏ ngươi...” Cô nói không hết câu, chỉ vì không khí
trong cơ thể cũng sắp cạn.
“Hô! Hô! Hô!” Khang Chính Thời cố sức hít thở, lại hít không được một chút
không khí, hai mắt hắn trợn lên, đau đớn trừng cô.
Lãnh Quan cũng choáng váng, cô chậm rãi giơ lên lưỡi băng đã sớm nắm trong
tay, đâm tới ngực hắn, ngay khoảnh khắc này, hắn đột nhiên dùng giọng bình thản
kêu lên: “Đừng... Đừng giết tôi! Tôi... tôi đã tỉnh... Khang Chính Thời phát rồ
kia... đã... đã bị tôi ngăn chặn...”
Lãnh Quan kinh ngạc dừng tay, thì ra Khang Chính Thời tỉnh táo lại?
“Mau... Mau cho... tôi hít... hít chút không khí...” Hắn cầu xin.
Lãnh Quan mềm lòng, không thể trơ mắt nhìn Khang Chính Thời còn có lương
tri chết đi, tốt xấu gì hắn cũng là anh Kha Bá Ấp, là người thân duy nhất trên
đời này của Kha Bá Ấp.
Lý trí giãy dụa, cô không còn kiên trì, thu hồi không gian linh lực do băng
ngưng kết, hai người đồng thời dùng sức hô hấp không khí.
“Ngươi thật dễ lừa, họ Lãnh, không nghĩ tới ngươi nhìn giống như tuyệt
lãnh, nhưng cũng có lòng dạ đàn bà, hiện tại liền nhìn ta tự tay bị hủy người
đàn ông của ngươi!” Khang Chính Thời hít đủ không khí, liền lộ bản tính, mới
vừa rồi vì muốn sống đã dùng chút kỹ xảo dễ dàng qua mặt Lãnh Quan, hắn không
bỏ qua cơ hội này, hai tay giơ cao, một đám lửa đủ để thiêu hủy cả ngọn núi
giống như rắn lủi về phía Kha Bá Ấp đang chuẩn bị lái xe đi.
“Không!”
Lãnh Quan kinh hãi ngũ tạng tê liệt, cô không chút nghĩ ngợi dùng thân ngăn
ngọn lửa, trước khi cơ thể bị nhiệt độ cao xuyên qua, dùng hết sức bắn lưỡi
băng trong tay ra, dao sắc cắt qua bình phong lửa của Khang Chính Thời, đâm vào
trán hắn, bắn thủng đầu hắn, hắn ngã xuống trong tiếng cười man dại, chưa kịp ý
thức được cái chết đã tắt thở.
Lãnh Quan chịu hết toàn bộ linh lực của hắn, ngực cháy, phun ra một đống
máu, cả người ngã nhào vào xe Kha Bá Ấp.
“Mẹ!” Đạt Đạt vẫn trốn tránh từ trong rừng lóe ra, liều mạng kêu khóc.
“Lãnh Quan” Kha Bá Ấp ở trong xe kinh hãi thu hết màn này vào trong mắt,
anh chạy ra khỏi xe, lao ra trước ôm lấy Lãnh Quan, thất thanh kêu.
Anh liều mạng giúp cô dập tắt mỗi một ngọn lửa trên người, nhưng cô ho khan
vài tiếng, máu theo khóe miệng ồ ồ chảy ra, căn bản ngừng không được.
“Trời ơi... Lãnh Quan... Lãnh Quan...” Anh gấp đến độ cơ hồ hỏng mất, run
run ôm chặt cô, không biết nên làm thế nào cứu cô.
“Xem... đến... bài Tước Lợi Nhi... bói thật là đúng... thật chuẩn...” Cô nở
nụ cười, ngay lúc đang hấp hối.
“Đừng nói nữa! Em... em đổ máu... em không nên thay anh ngăn trở... anh
tình nguyện chết cũng không muốn em bị thương...” Anh cuồng loạn hôn đôi môi
tái nhợt của cô.
“Thật xin lỗi... Đạt Đạt có thể cũng... cũng...” Cô thấy thân thể Đạt Đạt
phía sau anh đã dần dần biến mất.
Kha Bá Ấp quay đầu nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của Đạt Đạt, càng không ngừng
lắc đầu, “Không! Không! Hai người cũng không thể rời khỏi anh! Không thể!”
Trong nháy mắt mất đi người yêu cùng đứa con trong tương lai, bảo anh làm
sao chịu nổi đây?
“Đây là em... nhiệm vụ cuối cùng...” Cô khó khăn vươn tay vuốt ve vỗ mặt
Kha Bá Ấp.
“Đừng bỏ anh... xin em, em còn chưa đòi anh vĩ khoản, em không thể cứ như
vậy chết đi...” Anh khóc bắt lấy tay cô, hôn mạnh vào lòng bàn tay lạnh như
băng của cô.
“Vĩ khoản... nếu anh thật sự có lòng... đem Trường Ấp... chỉnh đốn tốt, vĩ
khoản em muốn chính là... xí nghiệp Trường Ấp... một đế quốc mỹ thực không ai
sánh được... anh trả được chứ?” Cô suy yếu nói.
“Trường Ấp? Đế quốc mỹ thực?”
“Đúng vậy... dùng năng lực của anh... thay em quản lý...” Giọng nói của cô
càng lúc càng nhỏ.
“Không! Anh muốn em sống!
Vĩnh viễn ở bên cạnh anh!” Anh thống khổ vùi đầu vào gáy cô.
“Nếu... vạn nhất em còn có
thể sống... anh liền... đến mua hy vọng đi...” Cô nói xong từ từ gục xuống,
nhắm mắt, ngã vào lòng anh.
Khi cô nhắm mắt Đạt Đạt cũng
hóa thành không khí, biến mất trong núi rừng tràn ngập sương khói.
“Không” Anh hướng lên trời
rống to, kháng nghị ông trời đã làm anh tan nát cõi lòng.
Trong đêm tối, tiếng hô của
anh chấn động mây núi, sau đó, không thể tưởng tượng, trời lại đổ tuyết!
Trong tuyết lớn bay tán loạn,
Lãnh Quan trong lòng anh, thân hình hóa thành từng mảnh bông tuyết, từng chút
một từ trong tay anh bay đi.
“Lãnh Quan? Lãnh Quan... Lãnh Quan...” Kha Bá Ấp bối rối tìm tung tích
người yêu ở chung quanh, nhưng ngoại trừ tuyết trắng, anh không còn thấy gì
khác.
Ngay trong đêm tuyết thần kỳ của Đài Bắc, anh mất đi tình yêu cả đời này.