Nhiệm Vụ Cứu Yêu

Chương 8 :

Ngày đăng: 01:30 22/04/20


“Anh nói anh thật sự không có

con?” Lãnh Quan vừa xem xét tư liệu mà Kha Bá Ấp đã mời thám tử điều tra vừa

hỏi.



“Đúng vậy.” Kha Bá Ấp ngồi

đối diện cô, chống cằm nhìn chằm chằm cô.



Từ sau đêm hôm đó, anh đối

với cô càng lúc càng không thể kháng cự, mỗi một biểu tình, mỗi một động tác

của cô, trong mắt anh đều đẹp không thể nói, anh thường thất thần nhìn cô,

giống như mỗi một chỗ trong linh hồn đều bị cô lấp đầy.



Lãnh Quan thật không thay đổi

bao nhiêu, cô vẫn hờ hững như trước, không nói nhiều, cũng không hay cười,

nhưng đường cong trên mặt cô nhu hòa rất nhiều, khóe miệng cứng rắn có khi sẽ

bị nụ cười ôn hòa thay thế, cái loại cười yếu ớt không dấu vết này so với cười

to càng dễ dàng bắt lấy tâm Kha Bá Ấp.



“Nhưng mà, em đã gặp nó, bộ

dạng nó cùng anh rất giống nhau.” Cô nhíu mày nghĩ, không chú ý tới anh đang

suy nghĩ lung tung.



“Ai?” Trong đầu anh toàn bộ

chỉ có cô, chưa ý thức được cô nói gì.



“Con anh.”



“Phải không?” Anh không quá

chuyên tâm trả lời.



Cô ngước mắt, thấy ánh mắt mê

muội của anh, trong mắt hiểu rõ mà giả vờ giận, “Chúng ta đang thảo luận chính

sự, xin anh nghiêm túc một chút.”



“Anh rất nghiêm túc a! Nghiêm

túc nhìn em.” Anh nở nụ cười, dịu dàng, cuồng dã cùng gợi cảm và phóng đãng

không kềm chế được, anh là dạng đàn ông có vẻ đẹp khiến lòng phụ nữ như nai con

đi loạn.



“Thật là, anh vẫn không đứng

đắn như vậy.” Cô thấp giọng khiển trách. Cô làm sao có thể yêu người giống như

anh chứ?



“Sai! Đời này của anh chưa

bao giờ đứng đắn như vậy.” Anh thu nụ cười.



“Vậy anh nghĩ ra là con ai

lại quan tâm đến sự sống chết của anh như vậy chưa? Nó thậm chí đã sớm biết

Khang Chính Thời sẽ gây bất lợi cho anh, nếu không sao có thể đến câu lạc bộ

linh lực cầu cứu?” Cô luôn không nghĩ điểm đáng ngờ này.



“Anh cũng không biết.” Anh

vuốt cằm, cuối cùng cũng hơi nghiêm túc đối mặt với vấn đề này.



“Nó ngay cả chuyện anh có một

tài khoản riêng cũng biết, mới có thể muốn em giáp mặt đòi anh một trăm vạn

nguyên.”



“Đây quả thật rất kỳ quái,

anh đã hỏi qua người bạn kia, anh ta nói chuyện này anh ta không kể cho người

nào nghe cả, tuy rằng một trăm vạn không phải số tiền lớn, nhưng anh thật sự

không hiểu ‘đứa con’ kia của anh là làm sao mà biết được?” Anh gãi gãi đầu, cảm

thấy càng nghĩ càng có vấn đề.



“Em cho rằng đứa bé kia không

tầm thường...” Không phải Lãnh Quan đa tâm, cô có trực giác, Đạt Đạt rất quỷ

dị.



“Có thể hay không là Khang

Chính Thời cùng đồng bọn của hắn tạo ra hiện tượng giả? Nói không chừng hắc ma

pháp còn có thể biến ra đứa trẻ đến nhiễu loạn chúng ta.” Anh đoán mò.



“Hắn muốn giết anh, làm gì

lại tìm người tới cứu anh?” Cô phản bác.



“Ừm, đúng vậy! Tựa hồ không

có khả năng.”



“Em hoài nghi đứa nhỏ kia có

thể không phải...” Cô trầm ngâm nói.



“Không phải cái gì?” Anh lập

tức truy hỏi.



Lãnh Quan im lặng, nhất thời

không dám nói ra phỏng đoán của mình. Khí của Đạt Đạt khác hẳn người thường, cô

cảm thấy nó có thể không phải người, mà là... một linh thể mà thôi.



Một linh thể? Kha Bá Ấp sẽ

tin tưởng chuyện này sao?



“Em nghĩ gì thế?” Anh đứng

lên đến gần cô, cúi đầu nhìn đôi mắt sâu thẳm thần bí của cô.



Không biết có phải mọi người

trong câu lạc bộ linh lực đều có khí chất thần bí làm cho người ta đoán không

ra hay không, giống Lãnh Quan, cho dù cô ở ngay trước mắt anh, anh vẫn có cảm

giác sợ hãi vì nắm giữ không được cô. Anh đối với ý tưởng này cảm thấy uể oải.



“Không có gì.” Cô có ý nghĩ

vô cùng kỳ lạ, nhưng lại không muốn suy nghĩ.



“Nói ra nghe một chút, nói

không chừng anh có thể đồng ý với suy nghĩ của em.” Anh nói thẳng, như nhìn

thấu do dự của cô.



“Anh...” Cô mới muốn mở

miệng, ngoài cửa thư phòng liền truyền đến tiếng của quản gia.



“Thiếu gia, những thứ đồ cũ

cậu yêu cầu dọn dẹp đã đóng gói xong, nhưng mà có một món... một món đồ chơi,

tôi nghĩ cậu phải xác định còn cần hay không...” Trong giọng nói của quản gia

có chút do dự.



“Lấy vào đi.” Kha Bá Ấp nói.



Quản gia mở cửa, lấy một con

gấu bông nhỏ lông xù màu nâu, sau đó đưa cho anh.



Khi Lãnh Quan nhìn thấy món

đồ chơi kia, cả người từ trên ghế nhảy dựng lên.



Đó là... Đó là gấu Teddy!



Cùng gấu Teddy trong tay Đạt Đạt cầm giống nhau như đúc.



“Hắc! Đây là gấu Teddy tôi thích nhất! Giữ lại đi.” Kha Bá Ấp không phát


“Im miệng! Ngươi mới là Khang Chính Thời sử dụng hắc ma pháp cùng

siêu năng lực?” Không để ý tới hắn chế nhạo, cô lập tức hỏi lại.



“Ha ha ha, ta là hắn, hắn là ta, sau khi hắn thiêu hủy nhà ở, liền sợ tới mức tránh trong linh hồn khóc, cũng đem bản thân một phân thành

hai, hắn kỳ thật là tên tiểu quỷ tàn nhẫn lại không hiểu chuyện, nhưng

lại sợ bị người khác biết, vì thế cứng rắn giả làm đứa trẻ ngoan ngoãn

đa tài, lừa bịp thế nhân, đem những chuyện xấu xa đã làm gán cho ta, hắn làm người tốt, ta đây... Khang Chính Thời tràn ngập hận ý cùng bất bình này đã bị hắn vùi vào vực sâu. Hừ! Kết quả sau khi hắn biết được quan

hệ của Kha lão và hắn, chuyện cũ trước kia tất cả đều trở lại đầu hắn,

hắn đáng thương chịu không nổi sự dày vò giữa việc trong lòng muốn trả

thù lại không dám trả thù, ý chí càng lúc càng yếu ớt, vì thế ta liền

xuất hiện... Ta thay hắn thu thập tàn cục, thay hắn tiêu diệt cực khổ,

diệt trừ mọi kẻ địch trước mặt hắn.” Miệng hắn cong lên một nụ cười ác

ý, rất giống bị ác ma nhập vào người.



Khang Chính Thời này khiến người ta không rét mà run.



“Mà người đầu tiên ngươi muốn diệt trừ chính là Kha Bá Ấp?” Cô phòng bị hỏi.



“À! Hắn à! Lúc trước vốn nghĩ đánh gục Kha lão đầu trước, nhưng Kha

Bá Ấp cho ta cơ hội, động tay động chân, khiến nó thua lỗ ít tiền, không nghĩ tới Kha lão đầu vì như vậy mà không chịu được, liền nằm thẳng

cẳng, thật không thú vị! Vì thế cũng chỉ còn lại Kha Bá Ấp là tảng đá

lớn duy nhất chắn trước chúng ta, chỉ cần đá hắn rơi xuống, lại công bố

thân phận chân chính của Khang Chính Thời ta, tất cả mọi thứ của Kha gia toàn bộ đều thuộc sở hữu của ta, ha ha ha... phương pháp đơn giản như

vậy, cái tên nhát gan lại chậm chạp kia không làm, còn nhiều lần kiềm

chế ta trong thân thể hắn, hiện tại ta không bao giờ nghỉ ngơi nữa, ta

muốn tiêu diệt hắn, thể xác này ta muốn chắc rồi!” Khang Chính Thời cười điên cuồng, nắm chặt hai tay.



“Ngươi cho là giết Kha Bá Ấp có thể có được mọi thứ của Kha gia? Đừng nằm mơ, người họ Kha trước khi kế thừa xí nghiệp Trường Ấp đều đã viết

di chúc, nếu chủ sự đột nhiên tử vong, tài sản sẽ quyên cho từ thiện,

chuyện quan trọng như vậy ngươi không biết sao?” Cô đem những tư liệu

biết được trong mấy ngày Kha Bá Ấp dưỡng thương ra uy hiếp hắn.



“Còn không dễ dàng à? Ta sẽ bắt hắn sửa nội dung di chúc, ha ha ha!

Em trai đáng thương của ta trước khi chết cháy nhất định sẽ thay ta làm

tốt mọi chuyện.” Hắn càn rỡ cười sằng sặc.



Lãnh Quan không thể không ảo não vì sao mình không sớm một chút phát

hiện hai mặt của Khang Chính Thời, như vậy, khi hắn còn có lương tri chế trụ hắn trước sẽ không dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.



“Hiện tại, ngay cả ngươi cũng không thể cứu Kha Bá Ấp! Mạng của hắn

ta muốn!” Khang Chính Thời cười khiến người ta xương cốt rã rời.



“Ngươi muốn làm gì?” Cô cả giận nói.



“Chờ một chút ngươi sẽ biết. Đương nhiên, ta cũng sẽ không buông tha

ngươi, chỉ là, sau khi ta thu thập đứa con danh chính ngôn thuận của Kha lão đầu, mới cùng ngươi so chiêu, ta chờ không kịp muốn xem cảnh Kha Bá Ấp bị lửa của ta thiêu chết phấn khích thế nào đây!” Hắn nói xong giơ

giơ nhẫn trong tay lên.



Lãnh Quan nhớ rõ đó là chiếc nhẫn Khinh Khinh đã cắt qua da Kha Bá Ấp, nơi đó có máu Kha Bá Ấp.



Hắn lại muốn sử dụng hắc ma pháp?



“Ta sẽ không cho ngươi thực hiện được.” Cô chắn trước mặt hắn.



“Ta muốn là ngươi nhanh chút đuổi tới bên người họ Kha thay hắn dập

tắt lửa, mà không phải ở đây quấn lấy ta.” Hắn cười gian, đột nhiên há

miệng phun một ngọn lửa vào chiếc nhẫn, một cỗ màu đỏ hỏa diễm đảo quanh nhẫn, bị bỏng đứng lên.



Cùng lúc đó, đại sảnh truyền đến tiếng Kha Bá Ấp kêu thảm thiết, Lãnh Quan biến sắc, lòng bàn tay phát ra một dòng khí lạnh, lao thẳng tới

cái nhẫn kia.



Khang Chính Thời dễ dàng né tránh, lạnh lùng thốt: “Trong ba phút, ta sẽ đốt nó thành một đống xương trắng.”



“Khang Chính Thời, ngươi thật ngoan độc!” Cô vội la một tiếng, không rảnh lại lưu lại, chạy vội đến đại sảnh bữa tiệc.



Khang Chính Thời lập tức quăng ra một đám lửa vây cô ở thang lầu, sau đó âm hiểm cười nói với cô: “Ngươi ở đây chơi đùa cùng lửa của ta đi!

Kha Bá Ấp giao cho ta.”



“Khang Chính Thời, đừng bị ma quỷ trong lòng anh khống chế được, Kha

Bá Ấp là em trai anh a!” Cô bị vài đám lửa nhỏ kia chia ra công kích làm tâm tình đại loạn, càng không ngừng la lên.



Em trai? Một Khang Chính Thời khác bị ức chế ở trong cơ thể rung động một chút, nhưng lập tức bị sức mạnh tà ác chế ngự.



“Đừng nghĩ đến phá hoại, bạn của ta, từ giờ trở đi, tất cả đều giao

cho ta, ha ha ha...” Hắn cười độc thoại, đi vào đại sảnh loạn thành một

đống.



Lúc này, Kha Bá Ấp toàn thân bị cháy đang ngã vào giữa đại sảnh,

Jerry Vương cùng mọi người bị một màn này làm kinh sợ ngây ra như phỗng, vài người phản ứng mau đã lấy bình chữa lửa phun lên trên người anh,

nhưng kì lạ, chung quanh anh tựa hồ có một bức tường vây quanh, bình

chữa lửa căn bản không dùng được.



“A…” Kha Bá Ấp đau đến hai tay che mặt, bộ dáng làm người ta kinh hãi.



“Trời! Kha đổng, đây là có chuyện gì?” Khang Chính Thời giả vờ kinh ngạc, vội vàng cởi quần áo bao toàn thân anh.



“Khang tổng, anh như vậy rất nguy hiểm!” Jerry Vương sợ tới mức kêu to.



“Anh ấy là ông chủ của tôi a!” Khang Chính Thời nói giống như là một cấp dưới trung tâm.



“Anh...”



Jerry Vương cùng quần chúng vây xem đều bị hành vi của hắn cảm động, nhìn hắn không để ý nguy hiểm dập lửa trên người Kha Bá Ấp.



Hắn cười lạnh, thu hồi ngọn lửa, nâng Kha Bá Ấp toàn thân đầy hơi

nước dậy, “Tôi phải đưa anh ấy đi bệnh viện, xin nhường đường cho.”



Mọi người tránh đường, để Khang Chính Thời thuận lợi mang Kha Bá Ấp đi.



Lãnh Quan ở thang lầu thật vất vả mới dập tắt được lửa, cô vọt vào

đại sảnh, không phát hiện Kha Bá Ấp, không nói hai lời chạy xuống lầu

một, nhưng cô mới đến cửa, liền thấy Khang Chính Thời cùng Kha Bá Ấp

ngồi vào một chiếc xe hơi đen rời đi.



Cô vươn tay lên, một ngọn băng bắn thẳng đến lốp xa, nhưng sức mạnh

của cô còn chưa đánh tới, một ngọn lửa liền ngăn trở công kích của cô,

đem băng của cô hóa thành một vũng nước.



“Đáng ghét!” Cô khẽ cắn môi, lên chiếc Benz của Kha Bá Ấp, đi theo sát.



Sức mạnh của Khang Chính Thời không thể khinh thường, trong lòng cô

nóng như lửa đốt nghĩ, hắn có thể là đối thủ khó chơi nhất mà cô gặp

qua, bởi vì nhược điểm duy nhất của linh lực cô chính là “sợ lửa”.



Lửa có thể làm tan băng a!



Cô nên làm sao để cứu Kha Bá Ấp?



Đêm đen dày đặc như bóng tối trong lòng cô, xiết chặt lòng cô, giờ

khắc này, cô rốt cục cũng hiểu ẩn ý trong bài Tước Lợi Nhi bói được.



Nếu yêu và chết cùng hiện ra, như vậy, cô không còn lựa chọn nào khác.



Đúng vậy! Trong lòng cô tự nói, vì cứu Kha Bá Ấp, cho dù cô phải chết cũng không hối tiếc.