Nhiệm Vụ Cứu Yêu

Chương 7 :

Ngày đăng: 01:30 22/04/20


“Vẻ đẹp của em khiến người ta

điên cuồng, Lãnh Quan...” Anh lại lần nữa cúi đầu, hôn cô thật sâu, không để ý

bên hông đau đớn, vươn tay kéo cao áo lông đen của cô, tham lam vuốt ve thân

thể cô.



Đó là cảm giác gì? Lãnh Quan

mờ mịt nghĩ, hơi nóng sao có thể tán loạn trong người cô? Cô phải lạnh nhạt mà

trầm tĩnh a! Nhưng hiện tại, từng đợt khoái cảm từ đầu lưỡi truyền tới ngón

chân cô, cô đã không khống chế được lý trí của mình, nụ hôn của Kha Bá Ấp như

cuồng phong bão táp rơi vào người cô, hút linh hồn ra khỏi thân thể cô, gỡ bỏ

tất cả khôi giáp lạnh lùng cứng rắn của cô.



Anh hôn đến trước ngực cô, áo

lông đen bị kéo đến vai, quần áo đen cùng da thịt trắng noãn của cô hình thành

sự đối lập mãnh liệt, hắn tựa như thành kính xoa hai viên ngọc phấn, khẽ hôn,

cảm thấy mình sắp say chết trên người cô. Cô hừ nhẹ một tiếng, tâm tư còn đang

thả trôi trong cảnh mơ, toàn thân vì dục vọng mà cong lên, tim cơ hồ nhảy ra

khỏi lồng ngực, trong óc cái gì cũng không còn, trống rỗng.



Thân thể anh đã căng đầy tình

dục, căng chặt vượt qua cực hạn kiềm chế của anh, anh bất tri bất giác đẩy nhanh

tốc độ, định rút đi quần dài của cô, nhưng tay vừa động, miệng vết thương đau

đến anh bật lên tiếng, đem không khí thật vất vả bồi dưỡng được tất cả đều đánh

tan.



“A!” Đau chết được.



Một tiếng kêu này đem tất cả

lý trí, vũ trang, tỉnh táo của Lãnh Quan đều trở lại.



Cô bỗng chốc hồi tỉnh, mở

mắt, nhanh như chớp đẩy anh ra, sửa sang quần áo, kinh ngạc xuống giường.



Điên rồi! Cô nhất định là

điên rồi! Mắt cô mở càng lớn, không thể tin được mình lại cùng Kha Bá Ấp hôn

thành như vậy.



“Lãnh Quan...” Kha Bá Ấp nằm

ngửa trên giường, nhìn vệt ửng hồng trên mặt cô lại chậm rãi rút đi. Đáng chết!

Cô lại lùi về hầm băng rồi.



“Tôi... đi gọi quản gia đến

giúp anh bôi thuốc.” Cô lạnh lùng đi ra ngoài. Cô nên cùng anh ta bảo trì

khoảng cách, đúng vậy, tốt nhất đừng tới gần anh ta, anh ta rất nguy hiểm.



“Đừng đi!” Anh gọi cô.



“Miệng vết thương của anh

rách rồi, phải mời bác sĩ đến, giúp anh may lại.” Cô tiếp tục đi ra cửa phòng.



“Em trở lại cho anh!” Anh gầm

lên.



Lãnh Quan đứng lại, chậm rãi

xoay người nhìn anh.



“Chết tiệt! Đừng đưa ra khuôn

mặt lạnh như băng cho anh xem.” Anh một tay ôm hông, nhanh chóng xuống giường

đi về phía cô, vừa đi miệng vết thương vừa chảy máu...



“Thương thế của anh.” Cô nhíu

mày.



“Cứ để nó chảy! Anh không

quan tâm!” Anh đứng trước mặt cô, phát cáu nói nhảm.



“Kha tiên sinh...”



“Đừng gọi anh Kha tiên sinh,

anh muốn nghe hai cánh môi mềm mại của em kêu tên anh.” Anh giơ tay kia lên

chạm vào môi cô.



Cô giống như bị điện giật

nghiêng đầu, lùi về phía sau.



“Vì sao lại chạy trốn? Lãnh

Quan, vừa rồi em còn ở trong lòng anh hưởng ứng nụ hôn của anh, vì sao giờ lại

định trốn về thế giới lạnh băng của em?”



Cô không trả lời, cô sợ phải

nhớ lại chuyện ngu xuẩn mình vừa mới làm ra.



“Em muốn chạy trốn, là vì em

cũng yêu anh, đúng hay không?” Ánh mắt nóng cháy của anh nhìn chằm chằm cô.



“Không có.” Cô phủ nhận. Ngân

Tuyết làm sao có thể yêu người ta?



“Nói dối!”



“Kha tiên sinh, nụ hôn của

anh rất có tố chất huấn luyện, có thể mê hoặc người khác, đây đại khái là phải

kể đến kinh nghiệm phong lưu của anh!” Cô dùng phản kích để tự bảo vệ mình.



“Em...” Anh thật sắp bị cô

chọc tức chết.



“Khó trách phụ nữ lại bị anh

mê hoặc vây quanh, mị lực của anh thật đúng là không thể đỡ nỗi!” Cô lạnh lùng

cười mỉa. “Emnghĩ rằng em và anh chỉ là nhất thời quật khởi?” Anh giận tái mặt.



“Anh cấm dục đã lâu, có cần

tôi thay anh tìm mấy người phụ nữ đến hay không?” Cô châm chọc.



“Không cần, anh chỉ muốn em.”

Lần đầu tiên động chân tình, anh sẽ không dễ dàng buông cô ra.



“Tôi chỉ là khối băng, anh

cẩn thận bị thương bởi giá rét.”



“Anh đây đành chịu, ai bảo

anh yêu em.” Anh thẳng thắn nói.



“Đừng tùy tiện nói yêu, như

vậy tình yêu của anh sẽ rất rẻ.” Cô hừ lạnh, xoay người muốn đi.



“Anh yêu em.” Anh vội vàng

kéo cô, nói lại lần nữa.



“Câm miệng.” Cô không quay

đầu.



“Anh yêu em...” Anh định xoay

cô, nhưng miệng vết thương đã đau đến chống không được, vì thế ngã về phía

trước.



Cô nghe thấy tiếng động, quay

người lại, nghĩ rằng anh lại định giở trò cũ, cười lạnh một tiếng muốn đùa cợt

anh một phen, nhưng, còn chưa nói ra miệng đã thấy sắc mặt anh tái nhợt, môi

tím tái, cổ họng cô phút chốc bị thứ gì đó chặn lại, vừa hoảng lại lo. “Kha Bá

Ấp!” Cô vội vàng nâng anh dậy.



“Đừng đi, ở cạnh anh...” Anh

còn chưa nói xong liền ngất đi.



“Kha Bá Ấp!” Cô kinh hãi gọi


Thật lâu, anh mới ngẩng đầu, thở hổn hển nói: “Lãnh Quan, trời ạ! Vì

sao anh lại yêu em như vậy? Vì sao?” Lãnh Quan bị hôn đến trời đất quay

cuồng căn bản không thể trả lời, cô cũng thở gấp liên tục, đôi môi bị

hôn sưng đỏ, trên khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng càng thêm xinh đẹp

ướt át.



“Trước kia anh vẫn cho rằng phụ nữ chỉ là vật trang sức bên người đàn ông, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cho nên anh không nghiêm

túc đối với phụ nữ, mọi người uống rượu nói chuyện phiếm, đùa giỡn, khi

đó anh không tin trên đời còn có chân tình, nhất là tình yêu, đó đối với anh mà nói chẳng qua là truyện cổ tích mà thôi. Nhưng, gặp em... Kỳ

quái, sau khi gặp em, anh từng bị em chọc giận gần chết, còn tự bảo bản

thân đừng vọng tưởng đi hòa tan em. Nhưng thượng đế tựa hồ luôn đùa giỡn với anh, anh lại dần dần bị em hấp dẫn, còn không thể tự kềm chế mà yêu em.” Anh ôm mặt cô, bật thốt lên lời nói trong lòng.



Cô nghe được lòng dạ rối bời, lời thổ lộ này tựa như bàn tay ma quái dỡ xuống bức tường phòng ngự cô mới xây lên.



“Hiện tại, cho dù em uy hiếp đông lạnh anh thành cột băng cũng không

ngăn được anh yêu em, nếu em thật sự muốn cự tuyệt anh, liền sử dụng

linh lực của em đối phó anh đi!” Anh nói xong lại hôn cô.



Lãnh Quan không bao giờ có thể lừa mình dối người nữa, cô rất hiểu

ngọn lửa dưới đáy lòng đã sớm bị Kha Bá Ấp châm lên, cô không thể dùng

linh lực đối phó anh, bởi vì anh đã có được thứ đối kháng siêu năng lực

đông lạnh của cô.



Anh có được tình yêu của cô.



Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, không chống cự tình yêu đến nữa, yếu ớt hưởng ứng nụ hôn của anh, mềm mại tựa vào người anh.



“Lãnh Quan...” Anh kinh hỉ ngẩng đầu, thấy ngọn lửa rung động trong mắt cô.



“Vì sao là anh?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của cô phảng phất như

đến từ không trung, vì sao anh lại là người yêu trong số mệnh của cô? Cô sớm nên cẩn thận, từ lúc anh dễ dàng xâm nhập vào kết giới của cô cô

liền phải cảnh giác, không gian giữa người yêu là không có gì phòng bị

đáng nói, cô nên sớm biết...



“Bởi vì anh luôn chờ đợi em xuất hiện...” Anh thâm tình vùi vào gáy

cô, ôm cô thật chặt thật chặt. Hai người lẳng lặng ôm nhau, ánh trăng

bạc ngoài phòng từ cửa sổ tiến vào, phóng to hình ảnh bọn họ.



Đạt Đạt đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ, nó bị hỏa thiêu thương tích đầy mình, thân thể cũng như ẩn như hiện, nó chỉ còn một hơi.



Nó vốn định trước khi mình biến mất sẽ đến cảnh cáo Lãnh Quan, cũng

báo cho cô biết tình hình thực tế, nhưng khi nó thấy cô cùng Kha Bá Ấp

thân mật ôm nhau, suy yếu nở nụ cười, lẩm bẩm: “Mình được cứu!”



Kha Bá Ấp hồn nhiên không hay bên ngoài có người nhìn trộm, anh chậm

rãi nâng cằm Lãnh Quan lên, tinh tế lại thâm trầm hôn cô, hôn đến hai

người bị kích tình bao phủ, rốt cuộc không khống chế được nữa.



Anh ôm ngang cô đi lên lầu hai, vào phòng ngủ anh, khóa cửa phòng,

hai người song song nằm xuống giường. Đêm yên tĩnh, bốn phía im ắng

không tiếng động, chỉ có tiếng thở gấp của hai người đan xen vào nhau.



Ách... chuyện tiếp theo trẻ em không nên xem, mình tốt nhất nên tránh ra. Đạt Đạt le lưỡi, ôm gấu Teddy biến mất. Kha Bá Ấp vừa hôn cổ Lãnh

Quan, vừa rút đi quần áo cô, luyến tiếc rời đi môi cô, anh ngậm môi cô,

cũng khẩn cấp cởi quần áo mình.



“Em... như vậy không tốt...” Lý trí còn lại của cô giãy dụa lần cuối cùng.



“Em không thể rút lui...” Anh dùng cánh tay rắn chắc ôm chặt cô, ngăn cô chạy trốn, cũng cúi đầu hôn đến trước ngực cô. “Kha Bá Ấp...” Cô hít một hơi.



“Gọi tên anh!” Anh hôn nụ hoa cao thẳng của cô.



“A...” Cô thở gấp một tiếng, dục vọng bị anh khơi mào đang tràn ra.



“Gọi anh!” Tay anh tham tiến hai chân cô.



“Bá... Ấp...” Thân thể cùng tâm trí cô đều đầu hàng.



Anh hưng phấn vuốt ve thân hình mỹ lệ của cô, bị đường cong linh lung thích thú của cô làm mê mẩn điên đảo thần hồn, hận không thể đem cô

dung tiến vào trong cơ thể mình, để cô trở thành một bộ phận của anh.



Lãnh Quan cũng không nghĩ mình có thể giống như phụ nữ bình thường để yêu, linh lực đặc thù làm cho đàn ông sợ hãi, cũng làm cho cô biến

thành người băng.



Nhưng vì sao Kha Bá Ấp lại yêu cô chứ? Chẳng lẽ không phải anh cho rằng cô là người phụ nữ không thú vị sao?



Vì sao anh có can đảm khiêu chiến người lạnh lùng như cô?



Cô ngẩng đầu thừa nhận sự vuốt ve vô cùng thân thiết lại cuồng dã của anh, còn chưa cất đầu dậy đã bị để ý xuất đầu tự đã bị sự xâm nhập quá

mức ngọt ngào của anh dọa đến. “Không...” Cô lui ra sau, sợ nếu tiếp tục cô sẽ không còn là chính mình.



“Không phải sợ anh...” Anh nắm eo cô, thì thào kéo cô lại gần.



“Em không sợ anh, em chỉ là sợ...” Cô không nói được nữa.



“Tương lai cũng không đáng sợ, bởi vì anh vĩnh viễn đều ở bên cạnh

em.” Anh nhìn thấu lo lắng của cô, thề vĩnh viễn chẳng chia lìa.



Cô cảm động nhắm mắt, nghênh hướng anh, đem toàn bộ bản thân giao cho anh.



Anh dùng môi bao phủ cô, trong trướng mãn tình triều được giải thoát.



Khi bọn họ kết hợp cùng một chỗ, một luồng sức mạnh vô hình xông về

phía chân trời, dưới ánh trăng, thân thể nho nhỏ của Đạt Đạt tiếp nhận

nguồn năng lượng kia, phút chốc sức sống tăng gấp trăm lần, vết bỏng

trên người tất cả đều giống như kỳ tích mà khỏi hẳn.



“A! Thành công!” Nó cao hứng nhảy nhót trên nóc nhà, hai tay ôm gấu

Teddy, vui sướng như điên kêu lên. Mà trong phòng lớn, bọn họ đang ngồi

trên giường, Lãnh Quan rúc vào lồng ngực cứng rắn của Kha Bá Ấp, cảm

giác được anh không ngừng hôn tóc, tai cùng môi cô.



Cô yêu anh. Cô thỏa mãn mỉm cười, yêu người đàn ông tự đại, phóng túng lại nóng nảy này.



Nghỉ ngơi trong chốc lát, cô nghiêng người, muốn xuống giường trở lại phòng mình, lại bị anh một tay giữ lại



“Em muốn đi đâu?” Anh càu nhàu nói.



“Trở về phòng.”



“Đêm nay ngủ ở đây.”



“Không được, quản gia sẽ biết...” Dưới mặt nạ lạnh lùng cô vẫn là cô gái e lệ.



“Đừng đi. Không biết sao lại thế này, mỗi khi em vừa rời khỏi tầm mắt anh, anh chỉ sợ em sẽ biến mất.” Anh xốc chăn lên, lỏa thân đi xuống

giường ôm lấy cô.



Yêu cùng tử vong đồng thời hiện ra, trong đầu cô không hề báo trước nổi lên lời nói của Tước Lợi Nhi, trong lòng run lên.



“Làm sao vậy?” Anh phát giác cô run run.



“Không, không có gì.” Tình yêu của cô có thể sẽ không có tương lai. Cô bi quan nghĩ.



Anh xoa xoa cái lưng nhỏ nhắn mềm mại của cô, để cô tựa mặt vào ngực

anh, thấp giọng nói: “Đừng rời khỏi anh, đáp ứng anh, vô luận xảy ra

chuyện gì, cũng không được rời khỏi anh!”



Cô ngẩng đầu lên nhìn cái cằm kiên nghị cùng đôi môi khiêu gợi của

anh, trong lòng bị một loại cảm giác lo lắng khó hiểu khóa chặt, vì bỏ

qua vứt bỏ dự cảm xấu kia qua một bên, cô rướn lên hôn môi anh, trút

xuống nhiệt liệt có thể thiêu đốt bất kì kẻ nào chôn sâu dưới đáy lòng

cô. “Lãnh Quan...” Anh ôm cô ngã lên giường, tiếng gầm ngâm nga cùng

tiếng dồn dập thở dốc, hai người tạm thời quên mất mọi chuyện, đem chính mình dung nhập vào thế giới cảm quan, triền miên một đêm...