Nhiệm Vụ Cứu Yêu

Chương 6 :

Ngày đăng: 01:30 22/04/20


Chương 6



Tước Lợi Nhi đã đi qua lại

trước mặt quản lý nửa giờ còn chưa dừng, quản lý đẩy đẩy gọng kính tròn trên

sống mũi, cầu xin: “Cô di chuyển đến đầu tôi choáng váng rồi, xin cô ngồi xuống

có được không? Tước Lợi Nhi.”



“Nghĩ cách đi! Quản lý.” Cô

đang cố gắng suy nghĩ.



“Cô nói gì?” Quản lý giả vờ

không hiểu.



“Ông biết tôi đang nói gì,

ông cũng biết nhiệm vụ lần này Ngân Tuyết gặp nguy hiểm rất lớn, chẳng lẽ chúng

ta không thể giúp chút gì sao?” Tước Lợi Nhi lắc đầu, gương mặt ngây thơ có sầu

lo không hợp.



“Đây là mệnh.” Quản lý không

nhanh không chậm lau ly.



“Mệnh?”



“Đúng vậy, vì sao yêu cầu mỗi

người đều độc lập giải quyết án ủy thác, đó là bởi vì các người cùng người ủy

thác có sự liên hệ nào đó, khi mỗi một vị khách tiến vào cửa câu lạc bộ linh

lực, bánh xe vận mệnh của bọn họ bắt đầu chuyển động, mà người được chọn là

chìa khóa trong vận mệnh bọn họ, số mệnh cả hai vì thế mà đan xen vào nhau,

thẳng đến khi mọi chuyện được giải quyết, chấm dứt, có kết quả.” Quản lý nhẹ

giọng phân tích.



“Kết quả?”



“Mặc kệ kết quả là tốt hay

xấu, đó đều là con đường mọi người phải đi, đây là duyên phận giữa mọi người và

khách, không ai có thể can thiệp, ngăn trở hoặc hóa giải.”



“Như vậy, cho dù trong lúc

chấp hành nhiệm vụ bị tử vong, cũng là mệnh của chúng tôi sao?” Tước Lợi Nhi

kích động nói.



“Đúng vậy.” Quản lý không có

chút tình cảm trả lời.



“Thực tàn khốc a! Quản lý.”

Tước Lợi Nhi châm chọc.



“Cuộc sống chính là tàn khốc

như vậy, cho nên người không muốn thỏa hiệp mới liều mạng mua hy vọng.” Quản lý

cầm một cái ly thủy tinh, nhìn xem đã sạch sẽ chưa.



“Lãnh Quan lần này sẽ gặp

phiền phức lớn, tôi không thể không quản.” Tước Lợi Nhi hai tay chống nạnh,

thấp giọng nói.



“Cô không thể nhúng tay, Tước

Lợi Nhi.” Quản lý vẫn đưa ra dáng vẻ ung dung.



“Vì sao không thể? Tôi cùng

cô ấy là bạn tốt, không thể thấy chết mà không cứu!” Tước Lợi Nhi tức giận.



“Nếu vận mệnh Lãnh Quan đã

như vậy, cho dù cô can thiệp cũng sẽ không thay đổi.”



“Tôi rất ngạc nhiên, nếu câu

lạc bộ linh lực thiếu một hội viên, ông sẽ làm sao?” Tước Lợi Nhi sắc bén hỏi.



“Câu lạc bộ linh lực từ trước

tới nay đều duy trì bốn hội viên, bốn người đại biểu trụ cột của bốn phương

đông tây nam bắc, thiếu một cũng không được, nhưng nếu có một phương ngã xuống,

đương nhiên sẽ có một người khác lần lượt bổ sung vào.”



“Thì ra là thế, cho nên ông

mới không để ý sự sống chết của chúng tôi, đơn giản là tùy thời sẽ có người bổ

sung?” Tước Lợi Nhi giọng điệu càng lúc càng không khách khí.



“Không phải tôi không để ý sự

sống chết của mọi người, Tước Lợi Nhi, mà là sinh mệnh mỗi người đều có định

số, người ngoài không thể thay đổi, chỉ có chính mình mới có thể lựa chọn đường

sau này, tất cả tốt xấu đều do mọi người quyết định.”



“Nhưng Lãnh Quan...”



“Lãnh Quan có cuộc sống của

cô ấy, cô chỉ có thể làm người xem trong cuộc sống của cô ấy, việc khác, để tự

cô ấy giải quyết đi!” Quản lý nói xong rời khỏi, để lại một mình cô nghiền ngẫm

lời ông nói.



Tước Lợi Nhi nhếch môi, tuy

rằng quản lý đã nói rõ ràng, nhưng cô vẫn lo lắng, Lôi Xiết đi du lịch chưa về,

Huyễn Dạ Thần Hành lại đang làm một nhiệm vụ khác, cô không có người thương

lượng, đành phải một mình kiểm tra người ủy thác cùng nội dung án này của Lãnh

Quan, dù biết là trái luật, nhưng vì bạn tốt, cho dù bị quản lý phát hiện mà xử

phạt cô cũng cam tâm.



Đi vào phòng hệ thống máy

tính của câu lạc bộ linh lực, cô đối số tự đặc biệt có khái niệm dễ dàng xâm

nhập được vào máy tính, dùng khả năng tính nhẩm tập trung tìm ra mấy tổ mật mã

mà quản lý có thể dùng, sau đó lại sàng lọc chọn ra ba tổ có khả năng nhất, lần

lượt đưa vào, kết quả tổ thứ hai đã thành công nên cô vào được tư liệu án đặc

biệt của Lãnh Quan tiếp nhận.



Câu lạc bộ linh lực có hệ

thống máy tính cùng thông tin cơ mật tuyệt nhất, Quản lý tuy rằng giỏi nghề

chữa bệnh, đối với máy tính cũng tương đương thành thạo, ông bất cứ lúc nào

cũng có thể nắm giữ bối cảnh tư liệu của khách tới cửa câu lạc bộ linh lực,

hoặc là cung cấp tin tức liên quan cho các hội viên trước khi tiếp nhận nhiệm

vụ, vô luận tin tức sự kiện lớn nhỏ xảy ra ở nơi nào trên thế giới đều được ghi

lại trong hồ sơ máy tính, đây là công việc chủ yếu mỗi ngày của quản lý ngoại

trừ việc chiêu đãi khách.



Những tư liệu này bình thường

đều ghi lại cực kì tỉ mỉ, bao gồm bối cảnh tư liệu của người ủy thác, hy vọng

cùng khoản tiền trả trước vân vân, nhưng, khi cô vào xem xét nhiệm vụ ủy thác

mới nhất của Lãnh Quan, lại phát hiện tư liệu có liên quan đến người ủy thác

lại trắng xóa.



Đây là ý gì? Không có người

ủy thác?



Tước Lợi Nhi giật mình, không
“Cô... Cô mắng tôi ngu ngốc?”

Anh ngẩng đầu, một bụng tức giận được dịp phát tác lên người cô.“ Cô là một

người phụ nữ từ trên xuống dưới làm bằng băng thì biết cái gì? Cô căn bản không

có thất tình lục dục, không có vui buồn yêu ghét, người khác khổ hận đau khổ

không liên quan đến cô, người khác chết sống cô không chút quan tâm, cô có tư

cách gì ở đây gầm rú với tôi? Cô dựa vào cái gì?”



Lãnh Quan lẳng lặng để anh la

đủ, mới chậm rãi nói: “Đều là anh gầm rú, tôi không có.”



“Cô...” Anh nói không ra lời,

vết thương ở eo dường như cũng bị xé rách, đau đến anh thở hốc vì kinh ngạc, cả

người cuộn lại trên đất.



“Này, anh làm sao vậy?” Lãnh

Quan nóng nảy, nâng anh dậy, ngã ngồi trên giường, thấy băng vải ở eo anh đã

nhuộm thành màu đỏ, sắc mặt càng thêm khó coi. Tên ngốc này làm mình càng ngày

càng nghiêm trọng!



Kha Bá Ấp thở phì phò ngã vào

gối, trừng thẳng cô, tức giận chưa hết.



“Anh không thể bình tĩnh một

chút sao? Hiện tại đi tìm Khang Chính Thời có ích lợi gì? Không có chứng cứ hắn

sẽ không thừa nhận, hơn nữa bên người hắn còn có một người thần bí lúc nào cũng

có thể khiến anh chết cháy, anh đi không phải là chịu chết à?” Cô hầm hầm trừng

lại anh, cũng bắt đẩu mở băng trên eo anh.



Kha Bá Ấp sau khi hơi hạ

nhiệt, mới thấy rõ trong đôi mắt xinh đẹp của cô có vô cùng lo lắng cùng chỉ

trích, giống như cựa kỳ chú ý đến thương thế của anh. Anh giật mình, lửa giận

hoàn toàn biến mất.



“Sau khi tôi tìm ra người siêu

năng trốn sau lưng Khang Chính Thời, anh hãy cùng Khang Chính Thời nói về ân

oán của ‘anh em’ các người, hiện tại, nếu anh đủ thông minh thì trước hết hãy

đem chữa khỏi vết thương trên người, bằng không anh lấy sức đâu mà đối kháng

cùng người ta?” Cô nói xong một chuỗi dài, tháo băng vải xuống, chuẩn bị dùng

liệu pháp đông lạnh để cầm máu.



Lãnh Quan hiếm khi một hơi

nói nhiều như vậy, cô quan tâm anh? Kha Bá Ấp đầy ngập lửa giận đã bị tim đập

loạn xạ thay thế, anh âm thầm quan sát vẻ mặt cô, nhìn chằm chằm lông mi rũ

xuống vừa dày lại vừa cong của cô, kinh hỉ phát hiện cô đối với anh đã không

còn duy nhất một gương mặt lạnh lùng, dáng vẻ hiện giờ của cô tựa như một người

vợ đang cằn nhằn chồng...



Vợ! Ý nghĩ này làm trái tim

anh đột nhiên đập mạnh.



“Anh làm sao vậy?” Thấy anh

thật lâu không trả lời, cô giương mắt nhìn mặt anh.



“Tôi... vết thương chết tiệt

này sao lại đau như vậy?” Anh cố ý biểu hiện vẻ thống khổ.



“Vết dao dài 10 cm, có thể

không đau sao?” Cô hơi nghiêng người, muốn xem kỹ vết thương của anh.



“A! Lại đổ máu!” Anh hô nhỏ.



“Tôi xem xem.” Cô âm thầm sốt

ruột, dựa vào càng gần anh.



Anh thừa dịp cô nghiêng

người, bỗng kéo cô về phía mình, trước khi cô kịp hiểu ý đồ của anh, nhanh

chóng hôn lên môi cô.



Lãnh Quan ngây ngẩn cả người,

phản xạ định đẩy anhh ra, nhưng nghĩ đến vết thương trên người anh; Muốn đông

lạnh choáng váng anh, lại sợ thân thể suy yếu của anh không chịu nổi khí lạnh,

liền như vậy trì hoãn, tay anh đã ôm lấy gáy cô, tay kia ôm cô vào lòng, cho cô

một nụ hôn mạnh mẽ nồng nhiệt.



Tuy rằng hôn qua cô hai lần,

nhưng lần đầu tiên là cô vì cứu anh, tư vị không đủ; Lần thứ hai thì đang bị

mất ý thức, anh cũng không có chân thật cảm thụ, chỉ có lúc này đây, Kha Bá Ấp

xem như chân chính nhấm nháp hơi thở thanh tân như tuyết cùng mùi tùng hương

trên cơ thể Lãnh Quan.



Anh làm sao có thể cho rằng

cô là quái thai bất nam bất nữ lại máu lạnh chứ?



Anh nhẹ liếm môi cô, không

khỏi thầm mắng mình là tên ngu ngốc kém cỏi.



Môi cô vừa chạm vào tuy rằng

lạnh như băng, nhưng khi anh đẩy miệng cô ra, liền lập tức cảm nhận được sự ấm

áp có thể đem vạn vật hòa tan, cô không phải băng, cô là tuyết đầu mùa, bay

xuống lòng anh liền tan vào mỗi một tế bào của anh, dung tiến vào máu anh.



Lãnh Quan đối với phản ứng

của mình có chút ngạc nhiên, cô nên tức giận, nhưng cô lại cái gì cũng không

làm, tùy anh làm càn với cô, thậm chí còn để ngọn lửa của anh đốt lên nội tâm

bị đóng băng nhiều năm!



Cô chưa bao giờ nghĩ tới một

người đàn ông hôn lại khiến thế giới băng của cô tan rã.



Kha Bá Ấp xoay người một cái,

đem cô đặt dưới thân, mê muội cúi đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ cô.



“Lãnh Quan...” Anh thấp giọng

gọi tên cô, mỗi lần gọi liền khẽ hôn cô một lần, từ mi tâm của cô, mắt, chóp

mũi, vành tai lại đến môi, giống như đối xử với bảo vật.



“Anh...” Cô hoảng hốt, trên

thân trần trụi của anh đang tản ra lửa diễm cuồng nhiệt, dòng khí ấm áp dễ chịu

từ vòm ngực trơn nhẵn dày rộng của truyền vào cơ thể cô, tình cảm ấm áp cô chưa

từng cảm thụ qua khiến cô cảm thấy vòng ôm xa lạ này giống như cảnh trong mơ,

trong lúc mơ hồ, cô như trở về thời thơ ấu, khi cô còn chưa rơi vào hành hạ

cùng đánh đập, nhưng năm tháng vẫn còn hy vọng cùng tin tưởng vào con người, cô

cũng từng được người che chở như vậy, cũng từng khát vọng được ôm vào trong

ngực như vậy...



Kha Bá Ấp thấy cô khẽ nhắm

mắt, lộ ra nụ cười như mộng ảo, trong lòng bị vẻ dịu dàng đoạt hồn lúc này của

cô làm tâm tình đại loạn, quen biết cô một tháng qua, đây là lần đầu tiên anh

thấy dáng vẻ không phòng bị của cô.