Nhiên Nguyệt Chi Ngộ

Chương 8 :

Ngày đăng: 18:29 19/04/20


Dưới chòi nghỉ mát, mấy nam tử xuất chúng ngồi cùng nhau, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, rồi chơi cờ, hoặc không làm gì cả, chỉ nghe, nhìn, hay thi thoảng bình luận thêm vài câu.



“Ti công tử và Huyền công tử không cần về với Nguyệt công tử sao?” Thình lình, Phong Khiếu Nhiên đang ngồi trên ghế dựa đột nhiên mở miệng. Cũng không thể trách hắn tò mò được, hôm nay mấy người kia đều ra khỏi Trần Yên các. Theo như hiểu biết của hắn trong vài ngày ngắn ngủi, mấy tên kia sao có thể để cho ai đó ở một mình trong phòng ngây ngốc được. Còn chuyện Nguyệt công tử tại sao không xuất hiện, cứ nhìn sắc mặt vui vẻ không thèm giấu của mấy người đó mà xem, nghĩ qua cũng biết là xảy ra chuyện gì rồi.



“Nguyệt có việc phải đi ra ngoài rồi.” Ti Cẩm Sương mang tâm tình cực kỳ cực kỳ tốt mà trả lời, sau đó dùng ánh nhìn chế nhạo nhìn Phong Khiếu Nhiên: “Phong Lâu chủ thật là rất biết cách săn sóc người khác nhỉ, sao không để cho Cô công tử tĩnh dưỡng ở trên giường đi, lại đưa người ta ra đây vậy?” Chỉ cần nhìn vào hai bàn tay không ngừng xoa bóp thắt lưng cho Cô Nhiên… Hắn cũng thừa biết là có chuyện gì đấy.



Cô Nhiên cúi mặt xuống, không dám nhìn mấy người xung quanh. Hôm qua hắn và cha rất lo lắng, muốn đến Trần Yên các để thăm Nguyệt công tử, ai ngờ lại nghe được một vài tiếng động không nên nghe, cho nên cha liền mang hắn về Khiếu Nhiên cư rồi không để hắn xuống giường nữa. Công nhận là thuốc mà Huyền công tử cho dùng rất tốt, hắn chẳng thấy mệt gì cả, ngược lại còn có thể chịu đựng được sự tác cầu không ngừng từ cha. Kết quả, sau khi ngủ dậy xong thì không động đậy được. Nhưng mà hôm nay trời rất đẹp, hắn muốn ra ngoài một chút. Mặc dù cha đồng ý, nhưng tất nhiên là ôm hắn ra đây rồi, quả nhiên bây giờ bị người ta giễu cợt mà.



Phong Khiếu Nhiên lại chẳng ngại ngần gì cả, không những thế còn ôm Cô Nhiên chặt hơn nữa, bàn tay xoa bóp lại chuyển xuống đùi.



“Nhiên muốn ra ngoài phơi nắng, ta sao có thể để hắn ngồi trong phòng khiến hắn buồn bực được. Chẳng qua Nguyệt công tử sợ là mệt chết mất, Ti công tử sao lại để hắn ra ngoài một mình?” Những người này mặc dù không phải là phàm nhân, nhưng cũng cần khắc chế một chút chứ nhỉ, dù sao thì Nguyệt công tử cũng là một người chịu đựng bốn người đó, sợ là có chút quá sức rồi.



“Nguyệt thích tự giải quyết chuyện của mình, bất quá Phong Lâu chủ cũng không cần lo lắng đâu, chúng ta luôn biết chừng mực, sẽ không để cho Nguyệt phải đau thắt lưng vào hôm sau.” Ti Cẩm Sương cười khẽ vài tiếng, vô cùng vừa lòng khi thấy Cô Nhiên vùi đầu vào trong ngực tên kia. Làm bộ ho khan vài tiếng, Lục Văn Triết muốn bảo hai bên dừng lại đi, mấy lời này càng lúc càng làm cho người ta đỏ mặt. Tuy rằng Phong Khiếu Nhiên, cái tên đó không sợ trời không sợ đất, nhưng dù sao mấy người này thân phận bất phàm, bọn họ vẫn có chút tôn kính.



“Ha ha ha… Sương Nhi, con đừng nói thêm nữa, con xem mặt Cô Nhiên đỏ đến nỗi muốn cháy bừng lên rồi.” Giống như ngại mặt Cô Nhiên còn chưa đỏ hết cỡ, Ti Ngự Thiên tiếp tục trêu ghẹo. Những người trong Thích Nhiên lâu hắn vô cùng tán thưởng, hôm đó thấy được mấy chuyện khác thường nhưng bọn họ vẫn không làm mất cấp bậc lễ nghĩa, coi như ngày ấy chưa từng có chuyện gì bất thường.



“Ti công tử… Nguyệt công tử… Hắn… Ừm… Hắn không sao chứ?” Ngẩng đầu lên, Cô Nhiên muốn dời sự chú ý của mọi người đặt lên mình ra chỗ khác.



“Không có việc gì cả. Cô Nhiên, cám ơn ngươi.” Ti Lam Hạ hoàn toàn bỏ đi sự lạnh lùng trong đôi mắt mình, chân thành nói. Nếu không phải có người này, có lẽ Nguyệt vẫn sẽ làm mấy chuyện điên rồ đó, còn bọn họ, cũng sẽ không nghe được tiếng nói “thích” từ Nguyệt.



“Không có gì. Ta còn muốn cảm ơn thuốc mà các ngươi cho ta. Ta thấy thân mình nhẹ nhõm rất nhiều, vết thương cũ cũng không còn đau nữa.” Nhiệt độ trên mặt Cô Nhiên giảm xuống rồi đó.




“Nanh, lần này ta có thể giúp ngươi tìm hồn phách của hắn, còn lần sau? Ngươi còn muốn ta ra tay?” Quay đầu, Hàn Nguyệt nhìn người đang quỳ gối bên chân mình.



“Tranh… Không đâu…” Nanh nở nụ cười. “Sẽ không có lần sau nữa… Tranh… Ta vì ngươi mà sinh ra, sao ta có thể làm ngươi thất vọng một lần nữa được?”



“Nanh, còn muốn vứt bỏ thân phận của ngươi không?” Hàn Nguyệt kéo người kia lên, sau đó buông bàn tay bị nắm chặt ra.



“Không đâu. Tranh… Ngươi nói rất đúng, ngay cả người quan trọng nhất của mình cũng không thể bảo vệ, thì nói gì đến việc trọn đời?” Cẩn thận nuốt hồn phách của phụ vương vào trong bụng, đôi mắt bị che khuất của Nhiễm Mặc Phong chuyển hồng.



Đặt tay lên trán Nhiễm Mặc Phong, Hàn Nguyệt giải trừ phong ấn cho hắn. Một luồng ánh sáng trắng chiếu vào đầu Mặc Phong, sau đó Hàn Nguyệt thu tay lại, rời đi.



“Nanh, bọn họ không phải công cụ giảm đau của ta, bọn họ là người ta thích! Không được có lần sau!” Đối với việc thay đổi dung mạo của Nanh, Hàn Nguyệt cũng không có phản ứng gì, chỉ muốn nói rõ ràng chuyện này.



“Tranh, ngươi có biết thích là gì không?” Hất đám tóc mang màu đỏ như lửa trước ngực ra sau, Nhiễm Mặc Phong thấy vui thay cho Tranh.



“Ừm.” Hàn Nguyệt trả lời lại. Nhìn thấy mấy người có chút e ngại với mình và Nanh, hắn hơi nhíu mi: “Nanh, ta phải về, chuyện ở đây ngươi không được kéo dài.” Đi xuống bậc thang, nghĩ đến cái gì đó, Hàn Nguyệt lại quay đầu: “Nanh, mang cho ta một bộ hỉ phục.”



“Hỉ phục?” Nhiễm Mặc Phong nhìn người bên cạnh. “Hoàng bá, có thể mang đến cho con một bộ hỉ phục không?”



Cùng với lời đối thoại của hai người, Nhiễm Mục Kỳ phục hồi lại tinh thần, xoa xoa con hổ trắng trên trán Mặc Phong, dùng nụ cười để che giấu nỗi khiếp sợ của mình. “Hỉ phục… Đâu chỉ là một bộ, cho dù là trăm bộ hoàng bá cũng mang đến cho con.” Mục Lân, đệ có biết Phong Nhi của đệ rất lợi hại không…