Nhiên Nguyệt Chi Ngộ

Chương 9 :

Ngày đăng: 18:29 19/04/20


“Tranh, lấy bộ này đi.” Đem bộ mà mình vừa lòng nhất ra, Nhiễm Mặc Phong đưa cho Hàn Nguyệt.



Cầm lấy bộ hỉ phục, xuyên qua người mình, Hàn Nguyệt cũng rất vừa lòng nhìn mình trong gương đồng, bên cạnh chất đống những bộ hỉ phuc mang từ các nơi trong kinh thành đến. Hàn Nguyệt phải thử nửa ngày mới tìm được bộ mình ưng ý nhất.



“Nanh, nếu Nhiễm Mục Lân có nửa điểm khác thường, ta sẽ khiến hắn hồn phi phách tán. Đến lúc đó, ta sẽ tự đem ngươi về Chung Sơn.” Mặc áo choàng vào, Hàn Nguyệt nói với người bên cạnh. Hắn không phải không thấy những người kia e ngại Nanh, nhưng Nanh đã không để ý, hắn cũng sẽ không để ý, còn Nhiễm Mục Lân, hắn sẽ không tha.



“Tranh… Không đâu, cho dù toàn bộ người trong thiên hạ sợ ta, phụ vương cũng sẽ không.” Tranh… Ngươi thay đổi rồi. Ngươi thật sự biết thích là gì… Sẽ có một ngày, ta cũng sẽ biết.



“Ừm.” Mang sa mạo xong, sương trắng toả ra, chỉ trong chốc lát, trong phòng không còn thân ảnh Hàn Nguyệt nữa.



“Phong Nhi, có muốn hoàng bá sai người chuẩn bị cho con một bộ hỉ phục không?” Thanh âm ngả ngớn truyền đến, Nhiễm Mặc Phong quay lại thì thấy Nhiễm Mục Kỳ đang tươi cười ôn hoà.



“Hoàng bá…” Đi lên phía trước, Nhiễm Mặc Phong ngửa đầu nhìn người cũng không hề sợ hãi mình giống như phụ vương.



“Phong Nhi, con làm hoàng bá đau lòng quá. Hoàng bá cũng chưa bao giờ sợ Phong Nhi mà.” Không có chút hờn giận nào, Nhiễm Mục Kỳ xoa đầu Nhiễm Mặc Phong một chút, rồi ôm lấy vị công tử tuấn mỹ.



“Hoàng bá, phụ vương ngủ lâu lắm rồi, người cùng con đi đánh thức phụ vương dậy thôi.” Nhẹ nhàng nói với người mà mình cũng tín nhiệm giống như với phụ vương, Nhiễm Mặc Phong nhận ra thân thể hắn đã run rẩy.



“Được… Được…” Mục Lân… Đúng là đệ đã ngủ lâu rồi… lâu đến nỗi ta sắp không chống đỡ được…







“Nhất bái thiên địa~”



“Nhị bái cao đường~”



“Phu thê giao bái~”



“Đưa…” Long Thiên Hành đang chuẩn bị hô lớn “Đưa vào động phòng” thì kinh ngạc nhìn người xuất hiện ở cửa. Thấy hắn khác thường, những người đến xem lễ thành thân cũng nhìn theo, lập tức đứng lên.



“Nguyệt Nhi!” Thấy người mình đang nhớ thương mặc một bộ hỉ phục đỏ tươi xuất hiện, Ti Ngự Thiên không thể nén được nỗi kích động trong lòng.




“Nguyệt Nhi, Cô Nhiên cho con cái gì vậy?” Trở về Chung Sơn rồi, Ti Ngự Thiên mở hòm ra, phát hiện bên trong có mấy bình sứ, còn có một phong thư. Những người khác cũng tò mò đến xem, Hàn Nguyệt lại không thấy hứng thú tí nào, để Huyền Thanh thay quần áo cho mình.



“Ha ha ha… Không ngờ Cô Nhiên lại lo lắng đến chuyện này… Cũng thật khó cho hắn rồi.” Gấp thư lại, Ti Ngự Thiên lấy ra một bình sứ, ánh mắt có chút thâm sâu khó lường.



“Huyền Thanh, ngươi xem cái này làm như thế nào. Nếu quả thực có tác dụng tốt đến vậy, ngươi làm nhiều nhiều chút.” Đem một bình giao cho Huyền Thanh, Ti Lam Hạ cũng đưa lá thư cho hắn. Nhìn thư, mặt Huyền Thanh ửng đỏ một chút, rồi cúi đầu đi ra ngoài.



“Nguyệt Nhi… Cô Nhiên giúp con chuẩn bị một chút thuốc bôi trơn, sợ con phải vất vả, có muốn thử một chút không?” Giơ bình sứ lên, Ti Ngự Thiên lắc lắc nó trước mặt ai kia.



Đến cạnh phụ hoàng, mở nắp bình ra ngửi ngửi, Hàn Nguyệt đổ ra mấy viên thuốc nhỏ, sau đó đặt vào tay Cẩm Sương: “Tắm rửa xong.”



“Ha ha ha… Được…” Ôm Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên mang người đến ôn trì. Nhìn nhau cười, Ti Hoài Ân, Ti Lam Hạ và Ti Cẩm Sương cũng cởi quần áo.



Ngoài phòng, một con chim bay qua bay lại trên trời, mấy con thú khác cũng nằm úp sấp xuống mặt đất ngủ gà ngủ gật. Con chim kia kêu to một tiếng rồi mới hạ cánh, trong nháy mắt biến thành hình người.



“Tranh, ta mang người đi, trong vòng một tháng đừng có tới tìm hắn.” Nói hết câu, Huyền Ngọc đã bị người này mang đi.



Căn bản không có cơ hội để Huyền Ngọc giãy giụa.



“Tranh, trong vòng một tháng cũng đừng đến tìm Thanh.” Một thanh âm từ xa xa truyền đến, mang theo vài phần đùa giỡn.



“Nguyệt Nhi… một tháng này, phụ hoàng sẽ hầu hạ con chu đáo.” Kéo người vào bên trong ao, Ti Ngự Thiên nói. Nhìn thấy một màn kia, hắn cũng chẳng có ý kiến gì.



“Ha ha… Phụ thân, Nguyệt rất thích chúng ta hầu hạ mình đó.” Ti Hoài Ân nhẹ nhàng lau người cho Hàn Nguyệt, trong lòng chẳng có chút bất an nào.



“Nguyệt… Thích chúng ta sao?” Muốn nghe thêm một lần nữa.



“Ừm… Thích…” Nhìn mấy người phía sau, ánh sáng bảy màu mờ ảo trong đôi mắt Hàn Nguyệt làm người ta mê say, khoé môi hắn khẽ giương lên khiến mấy người lâm vào si mê.*** _ HOÀN _ ***