Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 50 :

Ngày đăng: 11:38 18/04/20


So với quản lý Hình thì Tống Hải còn kinh ngạc hơn, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh.



"Ba." Nhan Khê muốn xoa xoa mắt cho bớt buồn ngủ, nhưng nghĩ đến có kẻ mắt nên không thể xoa, lại để tay về, "Ba đứng ngoài này làm gì?"



"Ba vừa về, xe ba có chút vấn đề, là quản lý Hình đưa ba về." Tống Hải giới thiệu quản lý Hình cho Nhan Khê, "Đây là người quản lý hạng mục của công ty Hằng Thái, quản lý Hình, đây là con gái tôi."



Quản lý Hình nhìn Boss đang đứng sau lưng Nhan Khê, lại quay đầu nhìn Tống Hải, con gái ông là người yêu của Boss, sao không nói sớm, không phải muốn dọa tôi chứ?



"Chào chú Hình." Nhan Khê cười chào quản lý Hình.



"Chào cháu." Thiếu chút nữa ông đã dùng kính ngữ rồi, ông quay đầu nhìn người phía sau Nhan Khê, "Boss, chào buổi tối."



"Quản lý Hình vất vả rồi." Nguyên Dịch gật đầu chào ông, "Về nghỉ ngơi sớm đi."



"Vâng Boss." Quản lý Hình cực kỳ thông minh, ông cảm thấy bây giờ mình không nên ở chỗ này ảnh hưởng một nhà ba người họ tụ hội, rất nhanh tìm lý do tạm biệt, sau khi lái xe đi, ông mới nhẹ nhàng thở ra.



Cẩn thận suy nghĩ một chút hôm nay nói chuyện với ông chủ Tống, hình như toàn bộ quá trình đều khen ngợi con gái ông chủ Tống, hơn nữa cũng không làm ra hành vi thất lễ nào.



Nghĩ như vậy, ông có chút an tâm, có quan hệ tốt với ba vợ tương lai của Boss, với ông mà nói đây là chuyện tốt. Trong lúc này, ông chỉ mong sao con gái ông chủ Tống lập tức kết hôn với Boss, hai người này không thể chia tay, rất không dễ dàng gì ông mới ôm được cái đùi tốt, cũng không thể thất bại.



"Vào trong ngồi một chút." Nhan Khê ngáp một cái, miễn cưỡng giữ vững tinh thần, "Đêm nay làm phiền anh rồi."



"Không cần, cô nghỉ ngơi sớm đi." Nguyên Dịch thấy mí mắt cô đều đã chịu không nổi rồi, tuy trong lòng rất muốn vào trong ngồi một chút, nhưng lại không muốn Nhan Khê gắng gượng ngồi tiếp anh, chỉ có thể nhịn đau mà từ chối.



"Anh đi đường cẩn thận." Nhan Khê kéo ba lô nhỏ của mình, tìm hai cây kẹo que, nhét vào tay Nguyên Dịch, "Nè, quà cảm ơn."



"Là cái đồ chơi gì đây?" Nguyên Dịch nhìn kẹo que trong tay, giấy đóng gói  sặc sỡ không hề có chút nghệ thuật nào, cũng không biết bên trong màu sắc đến mức nào, "Thế nào mà cô lại keo kiệt thành như vậy rồi?"


"Nguyên Tiểu Nhị, không phải cậu muốn nói với tôi, buổi tụ hội vào chủ nhật lại không đến chứ?"



"Không phải... Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề."



"Vấn đề gì." Trương Vọng đẩy cô gái bên cạnh ra, đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, "Nói đi."



"Tôi nói nếu... Tôi nói là nếu, nếu tôi muốn tỏ tình với một cô gái, thì nên làm như thế nào?"



"Cậu nói cái gì?" Trương Vọng lên cao giọng, "Cậu muốn tỏ tình với ai, Nhan Khê?"



"Tôi chỉ nói là nếu, ai nói tôi thích Nhan Khê rồi hả?!" Nguyên Dịch lúc này phản bác lại nói, "Tôi không thể tò mò mấy chuyện này một chút sao."



"Thì ra là tôi hiểu lầm." Trương Vọng ha ha cười, "Tỏ tình thì rất đơn giản, tặng hoa tặng xe tặng nhẫn, nói cho cô ấy những thứ này đều rất hợp với những người đẹp, không phải cô ấy sẽ hiểu hết sao?"



"Cách này quá trực tiếp, lỡ đâu đối phương cự tuyệt thì làm sao, có cách nào uyển chuyển một chút không?" Nguyên Dịch đối với ý kiến này thập phần bất mãn, "Lỡ như đối phương không thiếu tiền, đưa mấy thứ này có thể lay động cô ấy không?"



"Nếu uyển chuyển một chút..." Trương Vọng nghĩ nghĩ, "Giả như cùng cô ấy ngắm trăng, nói một câu đêm nay ánh trăng thật đẹp, cô ấy sẽ hiểu."



"Đêm nay ánh trăng thật đẹp là có ý gì?" Nguyên Dịch cảm thấy cách này và việc tỏ tình hoàn toàn không có liên quan gì, có phải uyển chuyển quá mức rồi không? (San: Không hiểu sao đọc đoạn này lại thấy buồn cười câu nói của anh Dịch)



"Tự mình lên mạng tìm." Trương Vọng tức giận nói, "Một chút lãng mạn cậu cũng không có, còn muốn theo đuổi phụ nữ?"



Nguyên Dịch: "Tôi chỉ là hỏi một chút, không tính theo đuổi ai hết, tôi cần theo đuổi phụ nữ sao? Cậu nói xem là ai."



Trương Vọng: Ha ha, cậu hay, cậu lợi hại, so với mặt trời cậu vẫn chói mắt hơn.



Khoác lác trước mặt tôi như vậy, lúc này có khi vì giấu tiền riêng mà ở nhà quỳ bàn phím không chừng. Hừ.