Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 51 :

Ngày đăng: 11:38 18/04/20


"Hoặc là đưa cô ấy đi du lịch, đến thánh địa của các cặp tình nhân chơi, chung quanh đều là cặp đôi, hai người cô nam quả nữ ở chung một chỗ, khẳng định có thể nuôi dưỡng cảm tình."



"Lỡ như vẫn không được thì sao?"



"Chỉ có thể nói người ta đối với cậu không có ý gì hết, từ bỏ sớm một chút thì hơn."



"Hả......"



Nguyên Dịch chưa bao giờ nghĩ tới, Nhan Khê không thích vấn đề này, không phải anh đối chính mình có bao nhiêu tự tin, mà là trong tiềm thức né tránh vấn đề này.



"Có ổn không, nếu như tỏ tình thất bại, sẽ không làm cho quan hệ trở nên xấu hơn chứ." Giọng Nguyên Dịch trở nên không được tự nhiên, "Cậu nghĩ giúp tôi đi."



"Vậy cậu cứ từ từ mà chờ, đợi đến ngày một tháng tư sang năm, nếu như tỏ tình thất bại, người khác cũng chỉ tưởng cậu nói đùa." Trương Vọng cảm thấy người này có vẻ như có chút sợ hãi, bình thường là một người rất quyết đoán, thế nào mà đến chuyện tình cảm, lại ngu ngơ rồi?



"Thôi, xem ra cách của cậu cũng không đáng tin." Nguyên Dịch cảm thấy mấy chủ ý của Trương Vọng đều là mấy cách ôi thiu, anh không nên hỏi ý của hoa hoa công tử, chuyện này nên hỏi anh của anh.



Nhưng mà... Anh của anh quen bạn gái nhiều năm rồi cũng không có kết hôn, tình yêu của họ không có vấn đề gì chứ?



Hai chủ nghĩa độc thân vào chung một chỗ, đại khái cũng không muốn bước vào phần mộ hôn nhân, anh, dường như anh không hề phản cảm về việc kết hôn với Nhan Khê?



Vào đêm nay, Nguyên Dịch lại đăng trạng thái trên vòng bạn bè.



Nguyên: Lại mất ngủ.



Tin này vừa đăng, ngay cả Nguyên Bác cũng nhịn không được để lại bình luận cho em trai, nói anh nghỉ ngơi cho tốt, đừng tạo áp lực công việc quá lớn, có chuyện gì cũng không nên gánh một mình.



Nguyên Dịch lướt vòng bạn bè một hồi, lượt thích rất nhiều, nhưng không có Nhan Tiểu Khê.



Lúc này hẳn là cô đã ngủ rồi.



Trong lòng Nguyên Dịch nghĩ như vậy, vào weibo mà Nhan Khê đăng truyện, lướt đến tin đầu tiên trong weibo.
Thế nào mà anh đã quên, có câu nói "Họa phúc là do trời", cô bị đèn rơi trúng cũng không có chuyện gì, thì sao có thể xảy ra chuyện này được chứ.



Nghĩ vậy, anh nhấn nút điện thoại bàn, rất nhanh trợ lý Mạnh đã đi vào: "Boss, anh không khỏe sao?"



Sao mặt lại tái như vậy, nhìn có chút dọa người.



"Tôi không sao, cậu tra giúp tôi thông tin người bị tai nạn này, tôi muốn quyên tiền cho cô ấy, nhớ giấu tên." Nguyên Dịch chỉ chỉ bản tin, để trợ lý Mạnh xem qua, "Là người này."



"Boss, anh biết người này sao?" Trợ lý Mạnh nhìn hình ảnh người bị thương này trên người đầy máu, đều đã thành như vậy, Boss cũng có thể nhận ra sao?



"Không biết."



Người ta có thể lái được tới Ferrari rồi, còn cần Boss tới quyên tiền sao, tiền nhiều nên xài không hết hả?



"Cho là... Tích đức đi." Nguyên Dịch vỗ vỗ bả vai trợ lý Mạnh, "Vất vả cho cậu rồi."



Trợ lý Mạnh: Dù sao cũng là tiền của Boss, anh thích thế nào thì làm thế ấy, dù sao tiền Boss kiếm được cũng đủ để anh ăn mấy đời rồi.



"Không thành vấn đề, tôi sẽ làm tốt việc này." trợ lý Mạnh ghi lại việc này, "Boss, đến giờ tan làm rồi, anh chưa về sao?"



Nguyên Dịch đấm đấm đầu gối không biết sao lại run rẩy, không muốn trợ lý Mạnh nhìn thấy chân mình: "Cậu về trước đi, tôi xem xong tài liệu này sẽ về."



"Vâng." Trợ lý Mạnh đi ra ngoài.



Sau khi trợ lý Mạnh rời khỏi, anh mới chậm rãi từ trên ghế đứng lên, mới phát hiện đầu gối của mình đã mềm nhũn không còn cảm giác.



Nhéo nhéo đầu gối, lấy điện thoại ra xem thời tiết ngày mai.



Thời tiết ngày mai trời quang đãng, buổi tối không biết có thể thấy ánh trăng không?