Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Chương 53 :
Ngày đăng: 11:38 18/04/20
"Khát nước quá, tôi đi nghỉ ngơi một chút." Nhan Khê cảm thấy tư tưởng của mình quá mức dâm đãng, đã không thể nhìn thẳng vào thắt lưng, đùi và cái mông của Nguyên Tiểu Nhị nữa rồi.
Nguyên Dịch đang muốn mở miệng mời Nhan Khê cưỡi ngựa lần nữa:...
Cô nàng này luôn biêt cách đập tan mọi hứng thú của người khác.
Nhan Khê gọi một ly trà sữa nóng, ngồi xuống ghế đệm, lấy điện thoại ra nhắn tin lên vòng bạn bè.
Đại Hà: Có một người bạn khác giới có vai rộng eo thon chân dài, tao lại có kích thích muốn ôm cái eo đó, tư tưởng của tao có phải có chút không tốt không?
Như như: Thật sự có người đàn ông cực phẩm vậy sao, mày có suy nghĩ thèm muốn như vậy cũng có thể hiểu được, đi đi, đẩy ngã anh ta đi.
Đại Hà: Có thể anh ấy chỉ coi tao là bạn!!
Mẫn Mẫn: Vậy thì nghĩ cách biến anh ta thành bạn trai mày, sau đó ăn sạch anh ta!
Đại Hà: Miệng của chúng mày độc thật đó, đúng là hai con người tà ác.
Nhan Khê biết được hai đứa bạn này không thể tin được là lúc bắt đầu thảo luận về việc công ty nào đàn ông cực phẩm gợi cảm, thì biết hai người này sẽ không cho được ý kiến nào hay, cuối cùng quyết định lên mạng hỏi ý kiến.
Tiểu Cầm là người hay lên mấy diễn đàn trò chuyện trên mạng, chủ nhật cô được nghỉ, cô nàng này chỉ nằm ở trên giường lướt mấy diễn đàn, kết quả thấy được một mẩu tin rất thú vị.
Chủ thớt nói đột nhiên phát hiện người bạn khác giới rất gợi cảm, muốn sờ soạng eo người đó, ăn đậu hủ người đó, như vậy có bình thường không?
Bình thường?
Đương nhiên không bình thường, cái này quả thực là có tư tưởng xấu với người này rồi không phải sao?!
Cô dùng di động gõ một đoạn dài, nói nếu xem đối phương là bạn, cũng cần phải tôn trọng đối phương, nếu không thật sự thích, chỉ là mê thân thể đối phương, thì đừng gây hại cho một cô gái tốt!
Gõ xong một đoạn lời bình dài, cô còn có chút chưa hết giận, lại bổ sung một câu.
【 Không có tình cảm mà làm như vậy, đều là giở trò lưu manh! 】
Nhan Khê nhìn thấy lời bình này, cảm giác đối phương nói có đạo lý, chân thành nhắn lại câu cảm ơn với đối phương, hơn nữa còn giải thích mình không phải nam, mà là nữ.
Tiểu Cầm thấy chủ thớt này bị mình mắng một trận, lại còn khách khách khí khí nói cảm ơn cô, hảo cảm với người này đã tang lên, nhìn đến câu cuối phát hiện chủ thớt không phải là một tên đàn ông bỉ ổi, mà là một cô gái, nhất thời giọng điệu đẫ biến đổi. Dieenddanleequuydonn
【 Cô gái, sờ soạng eo như vậy cũng không thể mang thai, nếu cô cảm thấy hứng thú như vậy, sờ một chút cũng không sao. 】
Nhan Khê:...
Thế đạo này rốt cuộc là làm sao vậy?
Ngẩng đầu thấy Nguyên Dịch xuống ngựa đi tới bên này, cô vội vàng tắt diễn đàn này, thuận tay mở weibo, làm bộ như đang lướt weibo.
Nguyên Dịch nhìn Trương Vọng và Tiểu Vũ, quay đầu lại nhìn Nhan Khê rồi ngồi xuống bên cạnh, "Xế chiều sẽ đi chèo thuyền câu cá trong hồ, cô muốn đi không?"
"Cá gì?" Nhan Khê hỏi, "Cá chép hả?"
"Không thấp, khu nhà nghỉ này dù cho có tiền cũng không nhất định có thể làm được thẻ, ba tôi có thẻ hội viên, mời đối tác tới nơi này làm khách, muốn bàn chuyện làm ăn cũng dễ dàng hơn rất nhiều." Nhan Khê biết, tấm thẻ này có khi không phải chỉ là một tấm thẻ, mà còn là tượng trưng cho thân phận, "Tôi lại không ngốc."
"Đừng nghĩ nhiều, ăn cơm đi." Nguyên Dịch cười khẽ ra tiếng, Nhan Khê từ trong gương mặt tươi cười của anh, lại nhìn ra một chút dịu dàng và bao dung.
Nhất định là nàng bị sắc đẹp mê hoặc rồi, nhìn ánh mắt người ta lại nhìn ra ý khác nữa.
Ăn cơm trưa xong, Nhan Khê đi theo Nguyên Dịch lên thuyền, cô vốn tưởng rằng chỉ là thuyền hơi kayak nhỏ hay là thuyền gỗ thông thường, không ngờ lại là thuyền hoa như thời cổ đại, trên thuyền có người chèo thuyền chuyên nghiệp, khách không muốn động tay thì đã có bọn họ chèo thuyền, khách muốn tự mình chèo thử, bọn họ sẽ hướng dẫn, trên thuyền còn có mấy người phục vụ và nhân viên cứu hộ.Dieendaanleequuydonn
"Các anh cũng biết hưởng thụ thật." Nhan Khê nhìn cá chép bơi trong nước, "Chơi thuyền ở hồ nhân tạo, tuy hồ không lớn, những cảnh lại rất đẹp, nếu chuẩn bị thêm mấy người đánh đàn mặc đồ cổ trang, thiếu chút nữa tôi tưởng mình đã xuyên không rồi."
"Cái này trái lại có thể, nếu cô thích, có thể để cho bọn họ tới biểu diễn." Từ Kiều Sinh thả cần câu vào nước, chờ cá bơi qua ăn, "Sáo, đàn hạc, đàn tranh, đàn cổ, ống tiêu, tỳ bà, kèn Xô-na các loại nhạc cụ truyền thống, nơi này đều có thể tìm người có chuyên môn đến chơi."
"Kèn Xô-na cũng có?"
"Cái đó là gì mà có thể không có." Từ Kiều Sinh chuyển qua tựa vào rào chắn, "Nếu không tôi cho người tới biểu diễn cho cô xem?"
"Vẫn là thôi đi." Nhan Khê lắc đầu, "Chúng ta đang câu cá."
"Hai người các người cũng nhớ là đang câu cá sao." Nguyên Dịch buông cần câu xuống, bất đắc dĩ nhìn hai người, "Hai người cứ nói chuyện đi, đêm nay đừng nghĩ được ăn cá."
Từ Kiều Sinh yên lặng, thức thời đi đến bên kia thuyền ngồi xuống, anh không muốn làm bóng đèn vẫn nên trốn qua một bên thôi, miễn cho chọc người tức giận.
Sự thực chứng minh, Nguyên Dịch câu không được cá không liên quan đến Nhan Khê và Từ Kiều Sinh, bởi vì hết cả buổi trưa, anh cũng không thể câu lên được con cá nào, ngược lại là Nhan Khê bình thường cũng không câu cá bao giờ, tùy tùy tiện tiện đã câu lên vài con.
Giao cá cho nhân viên công tác, cho bọn họ đưa đến phòng bếp xử lý, Nhan Khê không chút thay đổi vỗ vỗ mặt Nguyên Dịch: "Câu không được cũng không sao, lấy phần của tôi chia cho anh."
Nguyên Dịch: Hoàn toàn không được an ủi, ngược lại thật sự buồn bực rồi.
Nguyên liệu nấu ăn rất dân dã, với tay nghề đầu bếp ở đây, sẽ biến thành mỹ vị. Bữa tối có rất nhiều món ăn liên quan đến cá, nhưng lại không làm cho người ăn thấy ngấy, Nhan Khê ăn đến căng bụng, đêm nay quả thật so với bình thường ăn nhiều hơn chút.
"Cảnh đêm ở đây rất đẹp, Nguyên Tiểu Nhị cậu dẫn Đại Hà đi dạo đi." Trương Vọng quay đầu nhìn Từ Kiều Sinh, "Kiều Sinh đêm nay phải ngồi máy bay đi nơi khác tham gia quay một chương trình, bốn người chúng tôi chuẩn bị đi đánh bài, không thể đi với hai người được."
Từ Kiều Sinh: Thế nào mà anh không biết mình có bộ chương trình cần quay ngoại cảnh nhỉ?
"Đúng đó, Đại Hà, quản lý đã gọi mấy lần rồi, chúng tôi chuẩn bị ra sân bay, cô và anh Dịch cứ chơi từ từ, sau này có cơ hội chúng ta lại tụ hội."
Vì anh họ, nói dối thì nói dối vậy, lời nói dối có thiện ý, còn có thể tích đức.
Sau cùng dẫn Nhan Khê ra ngoài ngắm cảnh đêm, thật sự chỉ có một mình Nguyên Dịch.
"Khu nghỉ dưỡng này đẹp như vậy, chắc tốn rất nhiều tiền nhỉ?" Nhan Khê đứng ở tầng ba trên tầng nhà gỗ, nhìn khu nghỉ dưỡng dưới ngọn đèn dầu, "Nhưng mà, thật sự rất đẹp."
Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng nơi chân trời, trăng tròn đêm thu, thêm nữa là khuya ngày hôm trước mới có mưa, cho nên ánh trăng đặc biệt đẹp, cô nhịn không được cảm khái: "Ánh trăng đêm nay đẹp thật."
Nhìn đến đầy cảm xúc, Nhan Khê tuyệt đối không có ý gì khác, Nguyên Dịch nhìn chằm chằm ánh trăng yên lặng không nói gì.
Anh... Không có gì để nói.