Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Chương 54 :
Ngày đăng: 11:38 18/04/20
Có đôi khi nổi lên dũng khí muốn làm một chuyện nào đó, nhưng khi sự việc phát triển ra ngoài dự kiến của mình, dũng khí đó giống như quả bóng xì hơi, rất nhanh đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi đâu.
Gió đêm thổi mái tóc dài của cô, anh ngửi được hương tóc nhàn nhạt trên người cô.
"Phải, rất đẹp." Bỗng nhiên anh cảm thấy thoải mái, nhìn về nơi Nhan Khê đang nhìn, quay đầu ngắm ánh trăng mùa thu nơi chân trời, "Người xưa hay thích lấy tình ý gửi vào ánh trăng rằm, không biết mấy ngàn năm nay, nó phải nhận bao nhiêu kỳ vọng của con người rồi."
"Trên thực tế nó chỉ là một hành tinh ghồ ghề không có ánh sáng." Nhan Khê vén tóc ra sau tai, "Tục ngữ nói khoảng cách tạo ra vẻ đẹp, từ xưa đến nay mọi người không phải thật sự thích ánh trăng, mà chỉ vì nó là một hình ảnh hư ảo, tôi cũng là một trong số đó."
Ban đầu Nguyên Dịch cũng nghĩ, anh là một kẻ hèn nhát, giống như mọi người cũng muốn mượn ánh trăng.
Rất may những lời này anh không nói ra miệng, như vậy Nhan Khê sẽ không biết sự hèn nhát đáng thương và buồn cười trong lòng anh.
"Nè nè!" Một bàn tay trắng nõn quơ quơ trước mặt Nguyên Dịch, "Nhìn đến mê mẩn rồi hả?"
Nguyên Dịch phục hồi tinh thần, chỉ vào ánh trăng thuận miệng nói: "Cô nhìn xem trên mặt trăng có phải có khối bóng mờ không?"
"Đừng chỉ." Nhan Khê kéo ngón tay anh xuống, chắp hai tay lại vái ánh trăng mấy cái, quay đầu cười nhìn Nguyên Dịch, "Không thể chỉ vào ánh trăng, sẽ bị cắt lỗ tai?"
Nguyên Dịch: "Cô tin theo mấy chuyện mê tín đó, mấy năm học hành ném hết rồi hả?"
"Hây, thà tin là có không thể tin là không thôi." Nhan Khê ngửa đầu nhìn ánh trăng, lộ ra cái cổ thon dài trắng noãn, "Trước đây mẹ tôi kể tôi nghe một câu chuyện xưa, nói cái bóng mờ trên mặt trăng, là bà lão làm giầy dưới tàng cây." Nội dung cụ thể của câu chuyện này cô nhớ không rõ, chỉ nhớ mơ hồ tình tiết đôi dày vải Nạp Bố của bà lão, cũng là vì lúc đó cô cảm thấy thương cảm với bà ấy, một người đợi ở một nơi xa như thế, cũng không có người xuất hiện, cho nên vẫn giữ đến bây giờ.
"Tôi nhớ cô từng nói, bác gái là một hoạ sĩ nổi tiếng mà?" Nguyên Dịch hơi mơ hồ, kiểu nghệ sĩ như vậy, kể chuyện xưa về ánh trăng cho con gái, cũng phải kể mấy chuyện liên quan đến Thỏ Ngọc Hằng Nga chứ, sao có thể là về bà lão làm giày vải được?
"Đúng rồi." Nhan Khê kiêu ngạo gật đầu, "Mẹ tôi có để lại một số tác phẩm, giá của chúng cũng lên đến bảy con số, rất nhiều người sưu tập khen bà là một nữ thần của tranh sơn dầu trên vải, nói bà là hoạ sĩ thế hệ mới có triển vọng."
Nhìn dáng vẻ đắc ý kiêu ngạo của đối phương, Nguyên Dịch nhịn không được nở nụ cười: "Cô vẽ cũng rất khá."
Nhan Khê nghiêng đầu nhìn anh, trong ánh mắt đó tựa hồ như chứa ánh trăng, xinh đẹp làm cho Nguyên Dịch ngây ngẩn: "Chẳng lẽ là bởi vì đêm nay ánh trăng đặc biệt đẹp, tôi cảm thấy giờ phút này cô có chút dịu dàng."
Gió thổi mái tóc dài của cô, sợi tóc che khuất đôi má trắng noãn, Nguyên Dịch muốn đưa tay vén ra thay cô, nhưng vừa mới động ngón tay, Nhan Khê lại tự nhiên lắc lắc đầu, hất tóc ra sau đầu, lọn tóc lại hất trúng vào mặt Nguyên Dịch.
"Ối ối, xin lỗi, gần đây tôi quên chưa đi làm tóc, dài quá cũng không biết." Nhan Khê vừa lại gần đã thấy, trên mặt Nguyên Dịch dường như có hơi đỏ, tưởng tóc mình quét trúng, muốn đưa tay giúp anh xoa mặt, sợ làm không tốt, đành phải giải thích với đối phương, "Thật sự tôi không phải cố ý."
Cô nàng này bối rối như vậy, lại còn dựa vào gần như vậy, làm cho tâm hốt người ta hoảng hốt!
"Tôi, tôi không sao." Nguyên Dịch vội ho một tiếng, lấy mu bàn tay cọ xát mặt, "Đi, tôi dẫn cô đến chỗ khác ngắm cảnh."
Khi đi qua một con đường rải đá xanh, anh quay đầu nói với Nhan Khê, "Nơi này hơi trơn ướt, cẩn thận dưới chân, đừng để ngã."
Nhà tạo mẫu giúp cô làm tóc, xem đồng hồ: "Cô Nhan, cô còn nửa tiếng nữa, tranh thủ nghỉ ngơi một chút."
"Cảm ơn." Nhan Khê cười tít mắt nói, dụng ống hút uống nước hạt lười ươi nhân viên công tác đưa qua.
Hạt lười ươi rất tốt, không chỉ nhuận cổ họng, uống một ly trước khi dẫn chương trình trực tiếp, so với kẹo ngậm hiệu quả còn tốt hơn.
Đến studio, Trương Hạo đưa bài tin tức cho cô, nói mấy mục cần chú ý với cô, rồi cùng nhân viên công tác khác vội vàng đi khỏi. Trong khoảng thời gian này Trương Hạo dạy cô không ít kinh nghiệm trong việc dẫn chương trình, Nhan Khê bình thường hay nửa đùa, nửa thật gọi anh là Thầy, anh cũng cười cười đồng ý, hiện tại tất cả mọi người trong tổ tin tức đều cười gọi bọn họ là thầy trò.
Đối với Nhan Khê mà nói, Trương Hạo tuy không tính là người dẫn chương trình, nhưng kinh nghiệm anh dẫn nhiều năm như vậy, là dựa vào tích lũy mỗi một ngày mà thành, so với việc đi theo một người dẫn nổi tiếng khác, cũng không nhất định có thể học được nhiều hơn mấy thứ. Bởi vì những người đó sẽ không giống Trương Hạo không hề giữ bí mật, anh là thật tâm chỉ dạy cho cô, muốn cô được phát triển tốt.
Trương Hạo có thể truyền thụ mọi thứ như vậy, bởi vì cô ngăn được một tai họa cho Trương Hạo, cũng có thể là anh đặt giấc mơ dẫn chương trình, lên trên người cô. Dieenddanleequuydonn
Quay xong, tinh thần Nhan Khê nhất thời yên tĩnh lại, Trương Hạo đi tới nói: "Trạng thái hôm nay của em rất tốt."
"Cảm ơn thầy khích lệ." Nhan Khê thu dọn tư liệu trên bàn, "Em sẽ tiếp tục cố gắng."
Trương Hạo cười cười, lấy tư liệu trong cô: "Không nói nữa, nhanh đi ăn cơm trưa."
"Cô Nhan, khi nào thì làm lễ bái sư cho thầy Trương." Trần Bội ở bên cạnh cười trêu chọc, "Thuận tiện mời chúng tôi ăn một bữa, coi như là xác nhận quan hệ thầy trò."
"Đêm nay mời, đêm nay mời." Nhan Khê cười hì hì nhìn Trương Hạo, "Chỉ cần thầy đừng ghét bỏ em thì tốt rồi."
Trương Hạo còn chưa nói cái gì, nhân viên công tác tổ chương trình ồn ào quyết định chuyện này luôn rồi. Bọn họ làm việc với Trương Hạo thời gian dài, tự nhiên biết chuyện của Trương Hạo anh có bao nhiêu oan uổng, hiện tại trong đài xuất hiện người mới có năng lực, lại nguyện ý nhận Trương Hạo làm Thầy, đương nhiên bọn họ muốn vội vàng giúp anh xác nhận quan hệ thầy trò.
Chuyện tốt như vậy, qua thôn này, sẽ không còn quán trọ nào đâu.
Sáu giờ chiều quay chương trình
"Xin lỗi, tôi không biết người họ Ngụy này, giúp tôi từ chối người này, cám ơn." Cúp điện thoại, Nhan Khê thuận tay tưới nước cho chậu cây của mình, nhưng cô cũng không dám tưới quá nhiều.
Tan tầm, Nhan Khê và đồng nghiệp trong đài đi xuống lầu, nghe nói cô muốn mời khách, tất cả mọi người không khách khí, vô cùng - náo nhiệt tụm vào một chỗ, thảo luận nên ăn cái gì.
"Đại Hà!"
Nhan Khê nhìn cô gái ăn mặc sang trọng đứng trước cửa, làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.
"Nhan Đại Hà." Ngụy Hiểu Mạn thấy Nhan Khê không để ý tới mình, thì chạy đến trước mặt cô, thở hồng hộc nói, "Chẳng lẽ cậu tính cả đời cũng không để ý đến tôi sao?"