Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 55 :

Ngày đăng: 11:38 18/04/20


Ánh mắt Nhan Khê yên tĩnh nhìn cô gái trước mắt, đột nhiên nở nụ cười: "Đúng vậy."



Sắc mặt Ngụy Hiểu Mạn đại biến, thật lâu sau cúi đầu, "Xin lỗi."



"Tôi nhận lời xin lỗi của cô, cô còn có cái gì muốn nói không?" Nhan Khê lễ độ cười nói, "Tôi còn muốn cùng đồng nghiệp đi liên hoan, cô còn chắn đường tôi như vậy, tôi sợ đồng nghiệp tôi sẽ chờ lâu."



Khóe môi Ngụy Hiểu Mạn run rẩy, yên lặng tránh qua một bên.



Không ngờ Ngụy Hiểu Mạn lại phối hợp như vậy, Nhan Khê kinh ngạc nhìn cô ta một cái. Năm đó cô không ngờ Ngụy Hiểu Mạn sẽ làm ra chuyện khiến người ta chê cười như vậy, hiện tại cô cũng thật không ngờ, Ngụy Hiểu Mạn lại đột nhiên đến tìm cô.



Chuyện năm đó trở nên khó coi như thế, biết rõ hai người gặp lại cũng sẽ không vui sướng gì, hà tất gì cô ta phải tìm mọi cách gặp mặt cô, được gì chứ? Giống như các cô, mỗi người đều sống khỏe, về sau không qua lại nữa mới là kết cục tốt.



Nhan Khê nhấc chân lên, đi được vài bước quay đầu lại, Ngụy Hiểu Mạn còn đứng đó, móng tay sơn đỏ, làn da trắng như giấy, người ốm như da bọc xương, cô thậm chí còn thấy được mạch máu hằn lên.



Trong trí nhớ của cô Ngụy Hiểu Mạn rất đẹp, làn da tuy trắng, nhưng cũng có chút hồng, và cũng không gầy như vậy.



Nhìn đôi môi đỏ của Ngụy Hiểu Mạn, trong lòng cô có cảm giác quái dị nói không nên lời.



Cùng đồng nghiệp ăn cơm xong, chính thức nhận Trương Hạo làm thầy, Nhan Khê lái xe về nhà. Tắm rửa xong mở máy tính lên, bình thường cô rất ít nói chuyện trong nhóm bạn đại học, thậm chí có rất nhiều nội dung nói chuyện phiếm được lưu lại, sau khi cô mở nội dung nói chuyện phiếm lúc trước lưu lại, thì ra là Ngụy Hiểu Mạn muốn kết hôn, chú rể là đàn em học dưới bọn họ một khóa, người này là người thủ đô, cho nên lễ kết hôn cũng tổ chức ở một khách sạn tại thủ đô.



Cô thấy những người này thương lượng muốn tham gia hôn lễ, không có Đào Như và Dương Mẫn. Cô thở dài, mở vòng bạn bè ra, "Hai tụi mày không đến hôn lễ của Ngụy Hiểu Mạn sao?"



Tiểu Như: Không đi.



Mẫn Mẫn: Không đi, không có tiền đi.



Đại Hà: Cả hai đều chưa ngủ hả?



Tiểu Như: Cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu, ngủ cái gì mà ngủ.



Nhan Khê thấy hai người này rất nhanh chuyển đề tài tới soái ca mỹ nữ, biết họ là vì không muốn để cô khổ sở, cho nên mới tỏ rõ thái độ như vậy. Cô cười cười, gõ một câu.



Đại Hà: Tụi mày thích cái gì mà soái ca mỹ nữ, ở đài truyền hình tao làm việc cũng có, nếu có gặp, tao sẽ cố làm mặt dày xin mấy tấm hình có chữ ký cho hai đứa mày.



Tiểu Như: Cũng không đặc biệt thích, gần đây xem bộ phim có nam chính phong nhã, hình như tên là Từ Tiểu Sinh, nếu mày gặp được anh ta, có thể giúp tao xin một tấm hình có chữ ký.



Đại Hà: Từ Tiểu Sinh? Không quen lắm, tao giúp mày hỏi một chút.



Đang lo không có đề tài để tìm Nguyên Dịch nói chuyện phiếm, Nhan Khê cảm thấy để cho anh giúp hỏi Từ Tiểu Sinh này một chút, lý do cũng rất hợp lý.
Khả năng là do đài vệ tinh cũng không lớn, bọn họ có chương trình giải trí của mình, hẳn sẽ không để tâm đến chương trình đêm khuya, phải biết là tám giờ rưỡi tối sẽ chiếu chương trình của cô trên kênh tám, đài vệ tinh phát trễ hai tiếng rưỡi, giống như là phát lại nột dung rồi.



Mặc dù ba cô có tiền để quảng cáo, nhưng ông không có đội ngũ lớn như vậy, thuê ở đâu được chứ? Dieenddanleequuydonn.



Chẳng lẽ bên cạnh cô có một anh trai ốc bưu vàng yên lặng giúp cô? 



"Trò chơi di động quan trọng nhất là tính năng và tính bền vững, dự kiến của mọi người rất tốt, có lẽ lợi nhuận ban đầu sẽ khá tốt, nhưng rất dễ xuất hiện tình huống rớt giá." Nguyên Dịch xem xong ý tưởng của tổ kế hoạch, mười ngón ở trên bàn phím nhanh chóng tung bay, "Tôi muốn mọi người biến trò chơi di động này thành một truyền kỳ trong ngành, tôi tin năng lực của mọi người."



"Xin Nguyên tổng yên tâm, chúng tôi nhất định có thể đưa ra phương án tốt nhất." Tổ trưởng tổ kế hoạch kích động nhìn những thao tác thuần thục của Nguyên Dịch, "Nguyên tổng, anh cũng thường chơi trò chơi sao?"



"Không, trước kia tôi không thích chơi trò chơi." Nguyên Dịch gõ xong một chuỗi số hiệu đơn giản, "Thời gian tiếp theo, mọi người phải tiếp tục vất vả rồi."



Rời khỏi tổ kế hoạch, Nguyên Dịch lấy điện thoại ra, nhìn xem nội dung tìm kiếm nhiều nhất trên mạng, mở phần mềm chuyển tiền trên điện thoại, chuyển một khoản tiền ra ngoài. Có thể sử dụng tiền bạc giải quyết vấn đề, thì sẽ không là vấn đề.



Nhan Tiểu Khê dẫn chương trình hay như vậy, nên để cho nhiều người biết đến cô hơn.



Sau khi Nhan Khê hỏi thăm tin tức với mấy tài khoản weibo, mới biết được việc này có khả năng có liên quan đến Nguyên Dịch. Nguyên Tiểu Nhị giúp cô quảng bá cũng không nói cho cô, chẳng lẽ là anh trai ốc bưu vàng làm chuyện tốt không cần lưu danh.



Cô gái ốc bưu vàng yên lặng giúp đỡ thư sinh, là vì muốn báo ân với thư sinh, còn anh lại là vì cái gì?



Chẳng lẽ cỏ gần hang thật sự nhảy đến miệng cô rồi sao?



"Bíp bíp." Phần mềm trò chuyện trong điện thoại vang lên, đây là thông qua wechat gõ tìm tên cô, cô và đối phương không phải bạn bè.



Lưu Lưu: Học tỷ Nhan Khê, Hiểu Mạn đang bệnh nặng, buổi hôn lễ này là tôi cố ý tổ chức cho cô ấy, chị có thể... Tham gia hôn lễ của tôi và cô ấy không, chỉ cần chị đồng ý tham gia, giải quyết xong nỗi tiếc nuối của Hiểu Mạn, điều kiện gì tôi cũng đồng ý.



Đọc đến tin này, Nhan Khê có chút hoảng hốt, trong lúc này cũng không biết là đối phương cố ý đùa cô, hay là sự thật.



Sông lớn, ta là suối nhỏ: Cậu nói thật?



Lưu Lưu: Những người khác còn chưa biết, Hiểu Mạn vẫn giấu mọi người, xin chị giúp tôi.



Nhan Khê mờ mịt nhìn màn hình điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy chính mình giống như không còn thấy được mấy chữ nữa rồi.



Đây là nói đùa phải không?



Phải không?