Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 57 :

Ngày đăng: 11:38 18/04/20


"Anh Tống, hôm nay thời tiết có hơi không tốt, nếu không anh đi vào trong ngồi một chút được không?"



Nhân viên trong đài đã sớm nhận ra thân phận của Tống Triều, bởi vì không muốn cản trở Tống Triều tỏ tình, cho nên không cho người ra tiếp đãi hắn. Hiện tại thấy hắn đứng bên ngoài đã một tiếng, đối tượng được hắn tỏ tình cũng không xuất hiện, bọn họ mới cho nhân viên tới mời hắn vào trong. Bầu không khí xấu hổ như vậy, chủ yếu cũng là vì cho đối tượng hợp tác này một bậc thang đi xuống mà thôi.



"Không sao." Tống Triều cười ôn hòa với nhân viên công tác nói, "Tôi ở chỗ này chờ cô ấy tới, sẽ càng thêm thành ý hơn."



Nhân viên công tác nghĩ, nếu cô ấy muốn tới, sớm đã tới rồi, làm sao có thể chờ tới bây giờ. Nhưng mà ứng xử thôi, quan trọng là... Phải giả ngu, nếu đối phương không đi, anh cũng không bắt buộc.



Nhưng trong đài có cô gái nào quyết đoán như vậy, đối mặt với sự tỏ tình của một đại nhân vật như Tống Triều, cũng có thể vững như núi, không thể lay chuyển được.



Nghĩ đến quá mức nhập thần, anh không cẩn thận đụng vào đồng nghiệp đang đi tới, "Ngại quá."



"Không sao."



Giọng nói thật là dễ nghe, là người dẫn chương trình trong đài sao? Nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng một cô gái. Mắt thấy cô gái này cách Tống Triều càng ngày càng gần, hai mắt anh nhất thời sáng lên, chẳng lẽ đây là đối tượng tỏ tình của Tống Triều?!



"Cô rốt cục cũng chịu xuống gặp tôi." Tống Triều lấy ra một cái hộp nhung màu lam, mở ra đưa tới trước mặt Nhan Khê, "Đây là vòng cổ tôi cố ý để cho nhà thiết kế làm theo yêu cầu cho cô, hi vọng cô thích."



Viên đá ruby trên vòng cổ được gia công rất đẹp làm người vây xem kinh hô, một khối bảo thạch lớn như vậy, không biết tốn bao nhiêu tiền đây?



"Lòng ưu ái của anh Tống tôi nhận." Nhan Khê lui ra phía sau một bước, trên mặt tràn đầy vẻ phiền chán và phẫn nộ, "Tôi đã sớm nói với anh, tôi đã có bạn trai, xin anh đừng tới quấy rầy tôi. Những bông hoa, đá quý này rất xinh đẹp, đều cũng chỉ là vật ngoài thân, xin anh tôn trọng tôi, cũng tôn trọng bạn trai tôi."



Không phải anh thích giả vờ thâm tình sao?



Ai mà không biết diễn kịch, xem ai càng mất mặt.



Quả nhiên, lời Nhan Khê vừa ra khỏi miệng, biểu tình của mọi người lại thay đổi, thì ra là kẻ có tiền muốn cướp bạn gái người khác, mà lại tỏ vẻ thâm tình như vậy, cũng chỉ là một nam tiểu tam.



Khó trách con gái người ta không muốn xuống lầu, ai muốn bị người như vậy quấy rầy?



Tống Triều cho rằng Nhan Khê sẽ mở miệng từ chối hắn, không ngờ cô không chỉ từ chối, còn nói ra lời này, khi nào thì cô nói với hắn là đã có bạn trai?



"Anh Tống, anh có tiền có địa vị, nhưng không có nghĩa là anh có những thứ này, thì mọi cô gái trên đời này sẽ không từ chối anh." Cô chỉ vào hoa tươi đầy trên đất, "Anh bày ra nhiều hoa như vậy, làm nhiều người tới vây xem như vậy, là muốn làm cho người ta cảm thấy tôi không biết tốt xấu, không có tình người sao?"



"Cô Nhan, tôi chỉ là thích cô..."



"Ta cực kỳ cảm ơn sự yêu thích của anh, nhưng tôi xin nhấn mạnh lại là, tôi thật sự có bạn trai rồi, xin anh sau này đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi." Nhan Khê lại lui về sau mấy bước, "Xin lỗi, lời tỏ tình của anh ta không thể nhận, mời anh về cho."



"Còn có, những thứ hoa cỏ này mời anh mang đi dùm, nhân viên vệ sinh dọn dẹp cũng không dễ dàng gì, xin anh đừng gia tăng thêm lượng công việc cho bọn họ."



Lúc này video clip phát trực tiếp trên mạng đã có rất nhiều lượt xem, cộng đồng mạng phản ánh dị thường kịch liệt, cộng đồng mạng trên weibo cũng bởi vì việc này mà cãi nhau.
"Cái gì mà nghĩ cách dẹp loạn thất bát tao, ít đọc truyện cổ tích một chút." Nguyên dịch xuy một tiếng, "Hơn nữa, cũng chỉ có thể là vương tử cưỡi ngựa đến cứu công chúa."



Nhan Khê cười nham nhở, không phản bác lời Nguyên Dịch nói.



Thang máy đến nơi, Nhan Khê và Nguyên Dịch vừa đi ra ngoài, đã vang lên một trận vỗ tay.



"Cô Nhan vừa rồi cự tuyệt rất hay."



"Cô Nhan mau mời khách, giấu bạn trai lâu như vậy, đây cũng quá không phúc hậu rồi."



Đám người Trần Bội nhận ra Nguyên Dịch là lúc trước Nhan Khê bị đèn rơi trúng, vì cô chuẩn bị phòng bệnh cao cấp và chăm sóc cô như vậy, lúc ấy Nhan Khê còn nói hai người là bạn. Đã nói trên thế giới này làm gì có tình bạn giữa nam và nữ như vậy, cái này hoàn toàn không phù hợp quy tắc nam nữ kết giao.



"Tiểu Nhan, giới thiệu cho chúng tôi một chút về vị soái ca này đi." Trần Bội nghe Nhan Khê muốn xin phép với mình, nói đùa, "Không giới thiệu rõ ràng, chúng tôi sẽ không cho hai người đi khỏi." Chuyện hôm nay nháo lớn như vậy, sau khi Nhan Khê giới thiệu rõ thân phận bạn trai, cũng có thể làm cho lời đồn đãi dễ nghe một chút. Trong đài truyền hình nhiều người nhiều miệng, sẽ truyền đi mấy lời khó nghe, còn không bằng ngay từ đầu bày tỏ rõ thái độ, có thể loại bỏ không ít phiền toái.



Nhan Khê thiếu chút nữa cho Trần Bội một cái ôm, đây là một đồng đội tốt đây mà.



"Đây là bạn trai của tôi, Nguyên Dịch." Nhan Khê không nói rõ thân phận Nguyên Dịch, cô chỉ là muốn ăn Nguyên Dịch vào trong miệng, không muốn lấy thân phận của anh nói ra.



"Chào mọi người." Nguyên Dịch lấy danh thiếp, rút mấy tấm đưa cho Trần Bội và mấy người gần đó, "Tiểu Khê thường hay nói với tôi về mọi người, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ cô ấy trong công việc."



"Nguyên tổng khách sáo rồi, Tiểu Nhan dẫn chương trình rất được người xem yêu thích, chúng tôi chỉ hưởng phúc của cô ấy thôi, được lãnh đạo pjias trên khích lệ không ít." Trần Bội xem xong nội dung trên danh thiếp, thiếu chút nữa cho rằng mình bị hoa mắt, chủ tịch tập đoàn Hằng Thái, quản lý tập đoàn Trường Phong, lại còn là họ Nguyên, chắc không phải là vị nhị thiếu kia chứ?



Khó trách phát sóng không quá hai ngày, đã đứng ngay vị trí đầu tiên, có bạn trai lợi hại như vậy, mỗi ngày đều đứng đầu bảng cũng không phải là mơ nữa.



Nhan Khê lấy túi sách, cùng Nguyên Dịch rời khỏi, để lại mấy đồng nghiệp đang sợ ngây người.



"Chỉ đạo Trần, vừa rồi người tỏ tình với cô Nhan là người thừa kế trẻ tuổi xuất chúng của Tống gia Tống Triều nhỉ? Bạn trai cô Nhan, là Nguyên Nhị thiếu nhỉ?"



"Mẹ ơi, bây giờ phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy, cư nhiên thật sự thành hiện thực rồi."



"Khó trách cô Nhan vẫn không nói cô ấy có bạn trai, nếu là tôi, cũng không dám tùy tiện nói ra."



"Đưa tay cho tôi." Nguyên Dịch đi vào thang máy, vụng trộm nhìn Nhan Khê vài lần, thấy cô không hề để ý mình, đưa tay đến trước mặt cô, "Chúng ta bây giờ là quan hệ người yêu, bên ngoài còn có người nhìn, người yêu đi đường phải tay trong tay, nếu không sẽ bị hoài nghi."



"À...." Nhan Khê mở to hai mắt vô tội lại thuần khiết, đặt tay vào lòng bàn tay Nguyên Dịch.



Nguyên Dịch nắm chặt tay cô bao bọc trong lòng bàn tay.



Lúc này trên mạng, có người phát ra tin tức, tiêu đề là: < Người dẫn chương trình nhỏ tuyến mười tám, cuộc đời không phải là bộ phim thần tượng vớ vẩn, vất vả tuyên truyền việc tỏ tình kia là vì điều gì?>