Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 73 :

Ngày đăng: 11:38 18/04/20


"Một chiếc thuyền lá?"



Mọi người Từ gia đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía ông cụ Từ người có vẻ mặt kích động, hai mắt tỏa sáng, sắc mặt hồng nhuận, cái tên trẻ trâu gì thế này?



"A, Nhan chủ trì còn nhớ ta sao?" Ông cụ Từ nhiệt tình gọi Nhan Khê, đuổi Từ Kiều Sinh đứng bên cạnh đi, "Ngồi đây ngồi đây."



"Sao có thể không nhớ rõ ông chứ, không phải giữa trưa chúng ta mới nói điện thoại sao?" Nhan Khê ngồi xuống bên cạnh ông cụ Từ, trong nháy mắt đã bị ông cụ nhét đầy đồ ăn vặt vào tay.



"Ông ngoại, ông nhét nhiều đồ như vậy cho Tiểu Khê, cô ấy cũng không có cách nào để ăn đâu." Nguyên Dịch đi qua lấy đồ ăn vặt trong tay Nhan Khê đi, vừa định lách đến giữa ông cụ Từ và Nhan Khê ngồi xuống, đã bị ông cụ Từ giữ chặt vai, "Con chụp cho ta và Nhan chủ trì hai tấm hình đã."



Nguyên Dịch nhận mệnh lấy điện thoại ra, thấy ông cụ đưa lên hai ngón tay, như hình cái kéo.



"Chụp ta đẹp trai một chút."



Yên lặng mở phần mềm làm đẹp ra, chụp cho ông cụ và bạn gái nhà mình liên tục chín tấm.



Chụp xong, Nguyên Dịch đưa cho ông cụ chọn ảnh chụp: "Ông ngoại, sao ông biết Tiểu Khê?"



Ông cụ Từ chẳng quan tâm mà chọn ảnh chụp, ngược lại hỏi: "Con và Nhan chủ trì là có quan hệ gì?" Vừa rồi trong điện thoại Nhan chủ trì nói muốn đi gặp bạn trai, ông vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, hiện tại thấy cháu ngoại mình dẫn Nhan chủ trì tới trước mặt mình, ông cụ Từ vẫn có chút không dám tin, đứa cháu ngoại không hiểu phong tình này, vậy mà chính là bạn trai Nhan chủ trì?



Chẳng lẽ là đứa nhỏ này lợi dụng tiền tài địa vị ép buộc Nhan chủ trì?



Nhận thấy ánh mắt ông ngoại không nhìn mình, nguyên dịch lập tức nói: "Ông ngoại, Tiểu Khê từng nói với con, gần đây có vị bạn qua thư bảy mươi tuổi gần nửa tháng không hồi thư cho cô ấy, chẳng lẽ ông là người bạn qua thư kia?"



"Ta rất sớm đã cùng Nhan chủ trì làm bạn qua thư rồi, thì sao?" Ông cụ Từ dựng thẳng lông mi hoa râm lên, "Con có ý kiến?"


Nhan Khê uống một ly đồ uống, áp trụ cảm xúc trong lòng: "Xin lỗi dì Từ, cảm xúc của con có chút không tốt."



"Không trách con." Từ Tương miễn cưỡng cười cười, "Không nói tới những chuyện cũ này nữa, Kiều Kiều, A Vọng, các con quen với Tiểu Nhan, cùng qua ngồi trò chuyện đi."



"Dì Tương, dì đừng gọi con là A Vọng, nghe như là gọi chó vậy." Trương Vọng nói làm chọc cười Từ Tương, quay đầu nhìn Nhan Khê, phát hiện trên mặt cô tuy cười, nhưng đáy mắt không có nửa điểm ý cười, chỉ sợ còn đang tức giận vì Nguyên Nhị. 



Anh ở trong lòng cảm khái, Nguyên Nhị cuối cùng có được vận may, gặp được cô gái yêu cậu ta.



Lúc này trong thư phòng trên lầu, ông cụ Từ và Nguyên Dịch hai ông cháu ngồi đối diện nhau, sắc mặt ông cụ Từ cực kỳ nghiêm túc.



"Con và Tiểu Nhan sao quen nhau?"



"Là trong vụ đụng xe với cháu họ bà con xa của dượng mà quen nhau ạ."



"Bánh trôi nhỏ, ông ngoại đã từng nói với con những gì, con còn nhớ hay không?"



Nguyên Dịch sửng sốt: "Ông nói là câu nào?" Từ nhỏ đến lớn, ông cụ từng nói với anh không ít lời, sao anh có thể nhớ hết được.



"Nam tử hán đội trời đạp đất, không thể làm chuyện tiểu nhân, con còn nhớ không?"



Nguyên Dịch nhíu mày, lời này nghe giống như có chút không đúng lắm.



"Con thành thật nói với ta, Tiểu Nhan có phải tự nguyện ở cùng với con không?"



Nguyên Dịch:?