Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Chương 72 :
Ngày đăng: 11:38 18/04/20
Làm việc trong kênh tám đã lâu, Kim đài trưởng không mong muốn nhất là
Nhưng trong lòng ông biết, đối với tổ chương trình mà nói, nền tảng chương trình được phát lại rất quan trọng. Lấy dã tâm và tham vọng của Trần Bội, khẳng định sẽ đồng ý ý kiến của cấp trên.
"Kim đài trưởng, tôi và tổ chương trình đã bàn bạc rồi." Trần Bội đi vào văn phòng Kim đài trưởng, thấy vẻ mặt Kim đài trưởng có chút ngưng trọng, nhịn không được nở nụ cười, "Quyết định này của chúng tôi là không thay đổi thời gian phát sóng tiết mục chương trình trên kênh tám."
Kim đài trưởng có chút ngoài ý muốn, ông kinh ngạc nhìn Trần Bội: "Biên tập Trần, hôm nay cô làm tôi có chút bất ngờ."
"Kim đài trưởng, chúng ta làm chung nhiều năm như vậy, ông cũng biết phong cách làm việc của tôi rồi." Trần Bội thở dài một tiếng, lập tức cười nói, "Muốn tôi theo thói quen cũ, có thể có cơ hội thăng tiến, thì tuyệt đối không buông tay."
Bị cái phân tích bản thân trắng trợn như vậy của cô đùa cười, Kim đài trưởng đứng dậy rót ly trà cho cô, cầm ấm trà của mình lên: "Cô thành thực như vậy, ngược lại làm tôi không còn biết nói gì nữa rồi."
"Cho nên lời đầu tiên tôi tự mình nhận lỗi." Trần Bội uống một ngụm trà Kim đài trưởng đưa, lá trà chính là trà Khổ Đinh ông uống đã nhiều năm, mười năm như một, "Trên thực tế bản nhân tôi cũng rất động tâm, nhưng Tiểu Nhan lại không đồng ý."
"Ngay từ đầu khi đứa nhỏ này làm nội dung chương trình, trong lòng tôi cũng không hài lòng lắm, nhớ tới cô đề cao con bé, trong nhà con bé cũng có điều kiện, người xem đài chúng ta không nhiều lắm, nên cũng tùy ý con bé lăn qua lăn lại, không ngờ chương trình này lại có sự chú ý lớn như vậy." Trần Bội thở dài, "Hiện tại cô ấy không muốn chuyện kéo dài thời hạn phát sóng, lúc đầu tôi cũng bất mãn, tôi cũng không biết là thói quen cố định của những người xem lớn tuổi có bao nhiêu quan trọng, nhưng tôi tôn trọng lựa chọn của Tiểu Nhan, có lẽ lựa chọn của cô ấy sẽ lại giống như trước đây, mang đến cho tổ chương trình của chúng ta một đỉnh cao mới."
"Chỉ đơn giản như vậy?" Kim đài trưởng cười, "Tôi không tin."
"Coi như tôi vì người trẻ trong kênh chúng ta mà làm vậy?" Trần Bội nở nụ cười, "Dù sao cứ như vậy đi, lúc trước chương trình này mới vừa phát sóng, lúc không có bao nhiêu lượt xem, mọi người cùng làm chương trình thôi."
"Không hối hận?" Kim đài trưởng hỏi một câu.
Trần Bội cười cười, chậm rãi lắc đầu nói: "Như vậy cũng đã tốt rồi."
"Tốt lắm, tôi sẽ nói ý kiến của mọi người lên trên." Kim đài trưởng uống một ngụm trà, "Cô luôn nói tôi nuông chiều người mới, tôi thấy chính cô cũng không khác gì lắm."
Trần Bội đứng lên, cười nói: "Tôi cũng không phải là nuông chiều người nào, nhưng lại đắc tội không nổi thôi."
"Cô cứ mạnh miệng đi." Kim đài trưởng cười nhạo một tiếng, "Dù sao mạnh miệng cũng không mất tiền."
Trần Bội có chút xấu hổ, chỉ vào bàn trà nói: "Đài trưởng, ông cũng nên thay đổi khẩu vị là vừa, trà Khổ Đinh này uống chát quá."
Bị cười nhạo cách thưởng thức trà, Kim đài trưởng trừng mắt: "Trà Khổ Đinh có cái gì không hảo, thanh nhiệt trừ độc, lợi ích kinh tế thực tế."
Mấy ngày nay ông cụ một mực cáu kỉnh với con thứ hai và thứ ba, mãi đến khi con thứ hai nói hôm nay là sinh nhật cháu ngoại là Nguyên Dịch, Nguyên Dịch sẽ tới ăn cơm, ông cụ mới nguyện ý ra khỏi phòng.
"Bánh trôi nhỏ sao còn chưa tới?" Tuy năm nay ông cụ Từ đã gần chín mươi, nhưng tinh thần đầu ốc lại còn rất minh mẫn, da dẻ hồng hào, là người lớn tuổi dễ ở chung.
"Ba, có chuyện chúng con chưa kịp nói với ba." Từ Tương nhẹ nhàng vỗ lưng ông cụ Từ, "Hôm nay không chỉ có bánh trôi nhỏ trở về, nó còn dẫn bạn gái tới nữa."
"Bánh trôi nhỏ có bạn gái sao?" Ông cụ Từ đưa tay cầm một khối đường trên bàn, đưa cho Từ Kiều Sinh bên cạnh, "Cầu Cầu, là thật hả?"
"Là thật ạ, anh Dịch rất thích chị ấy, nhưng mà chị dâu nhỏ tương lai là người tốt, ông nhìn thấy chị ấy, nhất định sẽ cực kỳ thích." Từ Kiều Sinh tận hết sức lực nói tốt cho Nhan Khê trước mặt ông cụ, "Chị ấy rất xinh đẹp, người lại nhiệt tâm, con và bạn anh Dịch đều rất thích chị ấy." Nói xong, anh quay đầu nhìn Trương Vọng, "Đúng không, Vọng Tử."
"Đúng đúng đúng, ông nội Từ, người cháu ngoại dâu tương lai này của ông thật sự rất tốt, không chỉ rạng sáng đến mừng sinh nhật cho Nguyên Tiểu Nhị, sáng sớm hôm nay còn làm mì trường thọ cho cậu ta nữa." Trương Vọng từ trong điện thoại tìm weibo của Nguyên Dịch ra khoe ảnh chụp đôi bàn tay đang nắm lấy nhau, còn có hình cái tô không trong vòng bạn bè, "Người nhìn xem, rất tri kỷ đó."
"Tri kỷ hay không tri kỷ, chỉ là sao bánh trôi nhỏ lại có thể để cho con gái người ta mệt như vậy." Ông cụ Từ nhíu mày, "Con gái tri kỷ là vì cô gái đó tốt, đàn ông cũng không nên để cho người trong lòng mệt, trời đã lạnh, lại làm sinh nhật, lại làm mì trường thọ, rất không dễ dàng."
"Ha ha, đúng vậy ạ." Trương Vọng không hề có lập trường mà trở mặt lại, "Ông nội Từ, người chờ một chút nữa nói cho cậu ta biết, đàn ông tốt sao có thể để cho bạn gái vất vả."
Bạn nối khố, yêu đương thoải mái như vậy, lúc này cũng đừng trách anh em không có lập trường.
"Nên nói." Ông cụ Từ gật đầu liên tục, "Chờ nó đến đây, ta sẽ nói cho nó."
Đang nói chuyện, nghe ngoài cửa truyền đến giọng Nguyên Dịch, muốn đứng dậy nhìn, Từ Kiều Sinh vội vàng đỡ lấy ông: "Ông nội, người cẩn thận một chút, anh Dịch lập tức vào ngay, người đừng nóng vội."
"Ta có thể không vội sao, anh họ con đã độc thân hai mươi bảy năm, lại không tìm bạn gái, thì giống như cái gì." Ông cụ Từ tức giận nói, "Chẳng lẽ con muốn nó làm pháp sư cả đời?"
Từ Kiều Sinh nghĩ thầm, lão gia tử lại còn rất tân thời, vậy mà biết pháp sư là có ý gì.
Song khi Nguyên Dịch mang theo bạn gái bước vào cửa lớn Từ gia, ông cụ Từ đã không còn tâm tư quản cháu ngoại nữa, vẻ mặt ông kích động nhìn bạn gái bên cạnh cháu ngoại: "Nhan chủ trì, sao con lại tới rồi?!"
Nhan Khê cảm thấy giọng ông cụ được Từ Kiều Sinh đỡ này có chút quen tai, sửng sốt một chút, do dự mà mở miệng: "Một chiếc thuyền lá?"
Không phải, vị khán giả tự xưng một chiếc thuyền lá kia chỉ có bảy mươi tuổi, vị này... Không trẻ đến vậy.