Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Chương 82 :
Ngày đăng: 11:38 18/04/20
"Em đang nhìn cái gì?"
Nhan Khê đột nhiên ngẩng đầu, cười hì hì nhìn anh.
Nguyên Dịch sải bước tiến lên, liên tiếp hôn lên môi Nhan Khê, sau một lúc lâu mới lưu luyến rời khỏi đôi môi mềm mại này, dùng lòng ngón tay khẽ vuốt nhẹ khóe môi trơn bóng của cô: "Tiểu Khê, chúng ta kết hôn đi."
Nhan Khê nhìn dáng vẻ chân thành của Nguyên Dịch, rũ mắt xuống nói không ra lời. Bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên, cô nhẹ nhàng thở ra trong lòng, cười lấy tay Nguyên Dịch ra, từ trong túi xách lấy điện thoại ra.
"Ba?"
Nhan Khê quay đầu nhìn Nguyên Dịch ở phía sau, "Bên ngoài tuyết lớn quá, cho nên đêm nay không về ạ."
"Dạ." Nhan Khê cúp điện thoại, quay đầu nói với Nguyên Dịch, "Đã khuya rồi, đi ngủ thôi."
Nguyên Dịch hơi trầm mặc, dường như không có việc gì đứng lên: "Được."
Hai người yên lặng rất lâu, lúc Nhan Khê vào phòng cho khách, quay đầu nhìn phía hành lang, Nguyên Dịch đứng trên hành lang không hề động, gương mặt anh ẩn dưới ánh đèn mờ, cô thấy không rõ biểu tình trên mặt anh.
Giờ khắc này, Nhan Khê bỗng nhiên có chút không đành lòng để đóng cửa lại.
"Làm sao vậy?" Nguyên Dịch từ trong ánh đèn mờ đi qua, trên mặt mang theo vài phần ý cười, cũng không có khổ sở hay mất mác như trong tưởng tượng của Nhan Khê. Cô lắc lắc đầu, "Không có gì, ngủ ngon."
Nguyên Dịch đi đến trước mặt cô, môi hôn lên trán cô: "Ừm, ngủ ngon."
Khi cửa đóng lại, chút tươi cười trên mặt Nguyên Dịch tiêu tan, anh về phòng mình, đóng cửa lại nhưng không mở đèn, trực tiếp ngã lên giường. Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, anh nghe được tiếng tuyết rơi trên cây cối.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nguyên Dịch không hề buồn ngủ, đi xuống lầu mở TV.
Vừa lúc đài vệ tinh thủ đô phát
Là những đứa trẻ rất hạnh phúc.
Nhưng rất nhanh những hình ảnh vui sướng này, đổi thành những đứa trẻ múa võ làm xiếc ở đầu đường, ở trên đường cái vứt đầy rác, những đứa trẻ nghịch ngợm gây sự; những đứa trẻ vị thành niên ở trong tiệm net chơi game mắng lời thô tục; ăn mặc sạch sẽ, nhưng lại là học sinh tiểu học mang cặp sách thật to.
Đang là chuyện gì đây?
Trên mạng đều đã nháo thành như vậy, Nguyên Dịch không có khả năng không biết, một câu "Nhan Khê chính là Tiểu Khê" có thể giải quyết mọi chuyện, sao Nguyên Dịch không đứng ra nói chuyện?
Bấm điện thoại cho Nguyên Dịch, Nhan Khê nói: "Em mới vừa từ phòng họp ra, những tin tức trên mạng này anh có biết không?"
"Biết." Giọng Nguyên Dịch trong điện thoại rất bình tĩnh, thậm chí có một chút gợi cảm, "Em không cần lo lắng, loại chuyện này dân mạng ồn ào môt chút rồi sẽ quên ngay thôi."
"Chờ bọn họ quên, lợi nhuận công ty anh sẽ tổn thất không ít, cổ phiếu sẽ rớt không ít nữa?" Nhan Khê bị thái độ bình tĩnh của Nguyên Dịch làm cho không còn cách nào, "Sao không nói với họ, em chính là Tiểu Khê?"
"Anh biết em không hề muốn để mọi người biết hai thân phận này, em chỉ đơn giản là muốn vẽ tranh, đơn giản làm người dẫn chương trình." Nguyên Dịch cười trấn an cảm xúc của cô, "Được, sao bây giờ em càng ngày càng dông dài, mới có hai mươi bốn tuổi, sao lại lải nhải như bốn mươi hai tuổi vậy?"
Nhan Khê: "Em thấy anh tâm lặng như nước của người bảy mươi hai tuổi đó! Có muốn em gọi anh là ông nội không?"
"Vậy em gọi một tiếng ông nội cho anh nghe xem?"
"Ông nội Tiểu Nhị, anh cứ ở yên trong văn phòng tu thân dưỡng tính đi, chuyện này giao cho cháu gái xinh đẹp của ông giải quyết." Nhan Khê hừ một tiếng, cúp điện thoại.
"Có ngốc không chứ, dù cho cái thân phận họa sĩ trên mạng này bị lộ ra, cũng không phải là chuyện lớn gì. Vì chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này, vậy mà để tùy ý cho dân mạng mắng nhiều như vậy. Lại vẫn không biết xấu hổ nói mình là tổng giám đốc bá đạo, chút nợ đó cũng không tính." Nhan Khê nhìn bình luận đứng đầu trên weibo của Nguyên Dịch, mỗi bình luận đứng đầu đều là mắng, chẳng qua muốn mắng cho văn nhã những vẫn là thô tục.
Mở phần mềm trò chuyện ra, có mấy weibo là bạn tốt hỏi cô, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nhan Khê không trả lời từng câu hỏi của bọn họ, nhắn lên friend list một câu.
Tiểu Khê: Thật xin lỗi, có chuyện vẫn không nói cho mọi người, kỳ thật tôi chính là Nhan Khê. Tôi không phải tiểu tam, cũng không có tiểu tam.
Toàn bộ thành viên bên trong:...
Tắt friend list, Nhan Khê đăng nhập tài khoản weibo Tiểu Khê.
Tiểu Khê: Tuy không biết rốt cuộc là lời đồn này từ đâu truyền đến, nhưng làm ảnh hưởng đến tâm tình mọi người, tôi cảm thấy có lỗi. Có chuyện tôi giấu diếm mọi người rất lâu, hi vọng mọi người có thể tha thứ cho tôi. Dưới tình huống như vậy, tôi không thể không đứng ra giải thích lời đồn hôm nay truyền ra. Tôi không phải tiểu tam, Nguyên Dịch cũng không có một chân giẫm hai thuyền, bởi vì tôi chính là Nhan Khê.