Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Chương 83 :
Ngày đăng: 11:38 18/04/20
Bạn bè trên mạng vẫn còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, chủ thớt weibo Tiểu Khê này lại đăng lên tiếp một tin.
Tiểu Khê: Chín năm trước khi tôi mười lăm tuổi, vị thành niên, không hiểu được cái gì mà "Ẩn nhẫn mà thâm tình", nhưng trong chín năm này, tôi chưa bao giờ có bất luận liên hệ gì với anh Tống này, đến việc trong tưởng tượng của mấy bạn trên mạng Tống Triều ở nước ngoài yên lặng dõi theo tôi, tôi không có thiên lý nhãn, khó mà nói thực hay là giả. Nhưng năm nay khi tôi và Tống Triều gặp mặt ở trong một bữa tiệc, anh ta gọi tôi là cô Tống. Theo tôi, nếu thật là yên lặng dõi theo một người, đừng nói người đó sửa lại họ, ngay cả niềm vui sở thích của người đó, cũng sẽ biết được.
Nói đến đây, dân mạng nếu lại không rõ ý tứ trong lời nói của Nhan Khê, chính là đầu ốc không tốt rồi.
Có mấy kênh quảng cáo liên tiếp tô vẽ Tống Triều sâu đậm thâm tình, vì Nhan Khê trả giá không ít, nhưng cẩn thận cân nhắc, sẽ phát hiện những thứ này đều là văn chương kích thích là chiếm đa số, quả thực coi như một bộ tiểu thuyêt ngôn tình rồi, ngoại trừ có thể cảm động một số người, thì cũng không dùng được.
Quan trọng nhất là, chủ thớt vẫn cường điệu mình chín năm trước chỉ là người vị thành niên mới mười lăm tuổi, nói rõ bản thân cô đối với những thứ văn chương kích thích này, chỉ là cười nhạt.
Có số bộ phận bạn trên mạng dễ bị cảm động cũng rất phẫn nộ, bọn họ cảm thấy Nhan Khê giẫm lên sự thâm tình của người khác, không hề có nhân tính.
Nhan Khê trực tiếp trả lời lại: Xem một cô gái mười lăm tuổi, không nhận được một phong thư tình của nam sinh không quen biết đưa tới, không động tâm động tình với anh ta là không có nhân tính. Bắt một cô gái có bạn trai, hơn nữa tình cảm với bạn trai đang rất tốt, phải chịu tất cả đàn ông tặng hoa tỏ tình, vẫn còn bịt mũi thừa nhận đối phương thâm tình, vậy mới đúng là có nhân tính.
Câu trả lời này của Nhan Khê có vẻ có chút không khách khí, nhưng là phần lớn mọi người cũng rất tán thành cách nói này của cô, thậm chí cảm thấy câu trả lời này của cô rất thõa mãn.
Cái câu không có nhân tính này, trong mấy giờ ngắn ngủi, trở thành câu nói trào lưu trên internet.
Mấy người âm dương quái khí oán hận trên weibo, cuối cùng Nhan Khê vừa lòng hả dạ không ít, chào hỏi với mấy đồng nghiệp, cô chuẩn bị tan tầm.
Duyên phận của cô và Triệu Uyển Đồng, luôn đến từ thang máy.
Trong thang máy ngoại trừ Triệu Uyển Đồng, còn có mấy nhân viên Đài truyền hình, bọn họ hiển nhiên đều biết "Nguyên dịch bắt cá hai tay với họa sĩ nổi tiếng trên mạng", nhưng còn không biết Nhan Khê đã lên tiếng nói rõ, cho nên dùng ánh mắt đồng tình nhìn Nhan Khê.
Triệu Uyển Đồng thấy Nhan Khê cười tít mắt, tựa hồ tâm tình cũng không tệ lắm, trong lòng không hiểu sao thấy khó chịu, ước chừng là cảm thấy thất vọng như là "Tôi rất không dễ dàng mới cảm thấy cô cũng khá tốt, vì sao người đàn ông của cô bắt cá hai tay, sao cô có thể không sao cả, nên tiến lên đánh anh ta một trận mới đúng".
"Tống Triều tính kế tôi, tôi sẽ tính sổ với anh ta. Nhưng ba mẹ anh ta kết hôn một năm sau mới sinh anh ta, dựa theo pháp luật anh ta là con hợp pháp, hơn nữa lại còn lớn lên là người Tống gia các người, anh nói anh ta là tạp chủng, chẳng lẽ anh ta là mẹ anh sinh với người đàn ông khác của Tống gia?"
Tống Từ sửng sốt một chút, mới phản ứng kịp: "Mẹ anh là mắng nhà của chúng tôi?"
"Không có, tôi chỉ là tâm bình khí hòa tham thảo quan hệ thân thích nhà các người thôi." Nhan Khê bắt đầu tin, Tống Triều là xuất sắc nhất trong toàn bộ con cháu của Tống gia rồi.
Tống Từ nhất thời tâm huyết dâng trào, có thể bốc đồng cho người đi khi dễ Tống Triều. Ngay cả cô người từng có vài phần giao tế với Tống Triều, hắn cũng cần phải khẩn cấp xuất hiện để cô "Mắng Tống Triều trút giận", đây là thói quen diễu võ dương oai từ nhỏ đến lớn sao?
Tống Từ đang muốn mắng Nhan Khê vài câu, bỗng nhiên xe thắng gấp, hắn không thắt dây an toàn, thiếu chút nữa ngã xuống ghế. Hắn ngẩng đầu nhìn phía trước, phía trước chiếc xe sang hắn mới mua ngừng một chiếc Hummer, chặn đường đi của hắn.
Hắn hạ kính xe xuống, vươn đầu ra mắng: "Đần độn, mày có biết lái xe không?!"
Cửa Hummer mở ra, Nguyên Dịch mặt không chút thay đổi sải bước đi tới, không nói hai lời kéo Tống Từ từ trong xe ra ngoài.
Hai vệ sĩ trong xe thấy thế, vội vàng xuống xe, nhưng bọn họ còn chưa đi được mấy bước, đã bị hai ba người thiếu gia mặc tây trang ngăn lại, bọn họ biết thân phận những người này đều không đơn giản, không dám thật sự động thủ với họ.
Chỉ mấy động tác như vậy, Nguyên Dịch ra mấy chiêu ngoan độc đánh Tống Từ ngã trên mặt đất.
"Nguyên Nhị thiếu, chuyện gì cũng từ từ, anh đừng hiểu lầm, tôi tìm bạn gái của anh chỉ là muốn nói với cô ấy mấy câu..." Tống Từ bụm mặt, bị đánh cho không còn lực phòng thủ, hắn vốn muốn nói mình tuyệt đối không có ý đồ gì với Nhan Khê, nào biết một câu còn chưa dứt lời, Nguyên Dịch đã đánh ác liệt hơn rồi.
"Nguyên Tiểu Nhị..." Nhan Khê nằm úp sấp ở trên cửa kính xe, từ bên trong vươn đầu ra.
Nguyên Dịch nhìn Nhan Khê hoàn hảo không tổn hại gì, thậm chí lại còn mang theo vài phần ý cười, buông vạt áo Tống Từ ra, như là ôm ấp trẻ nhỏ, ôm Nhan Khê từ trong xe ra ngoài.