Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 36 :

Ngày đăng: 12:34 30/04/20


Mấy ngày sau, thỉnh thoảng Phong Phi lại gửi tin nhắn tới. Đôi khi là ảnh tự sướng của hắn, đôi khi chỉ là phong cảnh, có lúc lại là hình chụp mấy đặc sản dưới quê mà hắn mua cho Hải Tú.



Quy định của trường là học sinh không được sử dụng điện thoại trong giờ học, lớp 12 lại càng bị kiểm soát gắt gao hơn. Một khi bị phát hiện là sẽ tịch thu ngay. Bình thường lúc đi học, Hải Tú vẫn mang di động theo, nhưng cậu chỉ xem nó như công cụ truyền tin thôi, rất ít khi lấy ra trong giờ học, sợ bị phát hiện. Cậu luôn tắt âm điện thoại, nhưng mà mấy hôm nay đã đổi qua chế độ rung rồi. Phong Phi liên tục nhắn tin cho cậu, Hải Tú sợ bỏ sót, điện thoại cũng để trong người chứ không cất trong cặp nữa. Mỗi lần điện thoại rung lên là Hải Tú biết Phong Phi lại nhớ cậu rồi.



Phong Phi sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu, chỉ gửi tin trong giờ ra chơi. Vì thế, giờ ra chơi lại biến thành khung giờ ngọt ngào của hai người.



Mà nếu giờ ra chơi không có tin nhắn, Hải Tú cũng lục lại mấy tin nhắn cũ của Phong Phi ra ngồi xem, xem hoài không biết chán.



Xa nhau mấy ngày, việc Hải Tú làm nhiều nhất là xem lại lịch sử trò chuyện của mình với Phong Phi. Nhìn từng tấm hình tự sướng đẹp trai đến rụng rời của hắn, nhìn từng dòng tin nhắn khiến người ta phải đỏ mặt của hắn, hạnh phúc muốn chết luôn ٩(^ᴗ^)۶



Giờ ra chơi không có Phong Phi, rốt cuộc Hải Tú cũng thảnh thơi được một chút. Cậu có thể sắp xếp lại đống bài vở chồng chất của hắn hoặc ngồi xem tin nhắn Phong Phi gửi cho mình. Vì quá nhớ Phong Phi, Hải Tú lại thẹn thùng hỏi hắn dùng voice chat được không – cậu muốn nghe giọng của hắn.



Phong Phi vừa nhận được tin đã gọi lại cho cậu, Hải Tú hơi buồn bực nói: “Cậu… Sao cậu không gửi voice chat ấy?”



Bên kia điện thoại, Phong Phi bật cười: “Cái này cũng giống voice chat mà? Gọi điện nói chuyện dễ hơn chứ?”



“Không giống đâu… Gọi điện, không được…” Hải Tú mắc cỡ, chỉ muốn chui vào đống đề thi luôn cho rồi. Cậu nói nhỏ thật nhỏ: “Cậu, cậu gửi voice chat đi… Gửi voice chat… Tớ mới nghe lại được….”



Phong Phi không ngờ mình lại nghe được đáp án này, thấp giọng chửi một câu, bất đắc dĩ cười nói: “Cậu cố ý đúng không?”



Hải Tú không hiểu ý hắn, cảm thấy có chút mất mát, dè dặt hỏi: “Không… không được à?”



Phong Phi thẳng thừng cúp điện thoại.



Hải Tú căng thẳng cầm di động, không biết phải làm sao, có phải cậu…. hơi quá đà rồi không?



Phong Phi lúc nào cũng suy nghĩ cho cậu, đi chơi cũng nhớ liên lạc với cậu, tận tâm như vậy… Hải Tú nhìn lại chính mình, bận đi học không kịp trả lời, bây giờ còn yêu cầu này nọ. Phong Phi…. không cảm thấy cậu phiền phức quá chứ?



Hải Tú chợt căng thẳng, rồi lại buồn bực, hối hận cực kì. Đang nghĩ làm sao để xin lỗi Phong Phi thì điện thoại lại vang lên – là thông báo mấy tin nhắn voice chat, rung lên liên tục, rung đến mức tay Hải Tú tê rần.



Hải Tú sợ hết hồn, do dự mở voice chat lên…




Phong Phi bật cười ha hả, dỗ dành: “Nói từ từ nào, đừng căng thẳng.”



Hai tay Hải Tú cầm di động trông cực kì đáng thương, nỗ lực giải thích: “Tớ…Tớ trộm mặc đồ ngủ của cậu, tớ… Tớ chỉ mặc thôi, không làm bẩn đâu, mới vừa mặc vào…”



Phong Phi khẽ cười: “Thật không?”



Hải Tú gật đầu, vội vàng bổ sung thêm: “Thật mà! Tớ vừa mặc vào thôi, không… không làm gì kì quặc đâu…”



“Chụp tấm hình gửi cho anh trai mau.” Giọng nói hắn cực kì vui vẻ, “Không có bằng chứng thì không tin đâu, chụp hình đi.”



Hải Tú nuốt nước bọt: “Chụp… Chụp tớ hả?”



Phong Phi thản nhiên nói: “Ừ.”



Hải Tú cứng người – trộm mặc đồ ngủ của Phong Phi đã xấu hổ lắm rồi, bây giờ… bây giờ còn bắt cậu chụp hình!!



Hai tay cậu run lên, đang nghĩ mình nên chụp trực tiếp hay chụp qua gương thì Phong Phi lại nói: “Cởi nút áo, mở cổ áo rộng ra một chút.”



Hải Tú mắc cỡ, đỏ bừng như con tôm luộc, giả bộ đáng thương cầu xin: “Phong Phi…”



“Không muốn à?”



Hải Tú nghe không ra hắn đang vui hay đang giận, im lặng không dám nói tiếp, đang định cúp điện thoại rồi đi chụp hình cho hắn thì đối phương lại cười: “Không muốn cũng được, xuống mở cửa để tôi tự nhìn.”



Hải Tú trợn to mắt, hai tay buông lỏng, điện thoại rơi xuống đất.



Cậu chạy đến cửa sổ sát đất nhìn xuống – qua một lớp kính thủy tinh, qua một cái lan can được chạm trổ đẹp đẽ, qua những bông tuyết bay bay ngoài cửa, cậu nhìn thấy Phong Phi đang cầm điện thoại, men theo đường núi phủ đầy tuyết đi lên.



Phong Phi nhìn thấy ánh sáng trên lầu hai, cười cười vẫy tay với cậu, lớn tiếng nói: “Ông đây mệt chết rồi nè! Mau xuống mở cửa đi!”