Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 37 :

Ngày đăng: 12:34 30/04/20


Hải Tú đờ ra hai giây rồi mới vội vàng chạy xuống lầu, mở cửa cho Phong Phi. Trên tóc hắn vẫn còn đọng vài bông tuyết, ấy thế mà vẫn cười nói với cậu: “Năm mới vui vẻ.”



Hải Tú ngẩn người, gương mặt ngập tràn hạnh phúc không cách nào che giấu: “Cậu… Sao lại…”



Phong Phi vừa vào cửa đã thấy Hải Tú đi chân trần, liền bế bổng cậu lên, cười nói: “Tôi đã hứa là sẽ đón năm mới với cậu mà, không nhớ sao? Tôi nói được thì làm được!”



Nhìn hai con ngươi đen nhánh của hắn, cảm nhận được hơi lạnh trên người hắn, suýt nữa cậu đã mất bình tĩnh.



Dù cậu đã cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng vẫn lắp ba lắp bắp “Cậu… Sao cậu về rồi? Về bằng cách nào? Cô chú, anh cậu nữa, bọn họ…. Cậu, lỗ tai đỏ hết rồi kìa…”



Phong Phi vừa xuống sân bay là lập tức đón xe về nhà. Không ngờ lại gặp ngay tài xế tay mơ mới vô nghề – người nọ không dám chạy đường núi vì tuyết rơi nhiều quá; thế nên hắn phải đi bộ lên. Đường đi ngập tuyết vô cùng khó khăn, đến giờ hắn vẫn còn thở dốc, cười nói với cậu: “Mấy chuyện đấy nói sau đi… Ông đây nhớ cậu muốn chết!”



Hắn cúi đầu, ngấu nghiến hôn lên môi Hải Tú, ôm người đi lên lầu.



Về phòng rồi, hắn đặt cậu lên giường, hôn mãi không tha.



Phong Phi cứ ôm cậu hôn mãnh liệt như thế, mãi sau mới buông ra. Hắn hít sâu một hơi, cười nói: “Khỏe lại rồi,  hết mệt luôn!”



Mặt Hải Tú đỏ bừng, tim đập bùm bùm liên hồi. Cậu lẳng lặng nhìn Phong Phi, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ – cậu vẫn không thể tin được là Phong Phi đã về. Phong Phi nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cậu, trong lòng ấm lên hẳn. Hắn cười nói: “Sao vậy? Mới không gặp có mấy ngày, lại không chịu nói chuyện rồi?”



Hải Tú cười cười lắc đầu, vỗ vỗ mặt mình, rồi mới nhớ ra mình còn phải hỏi Phong Phi mấy chuyện, “Sao cậu lại về đây? Nửa tháng nữa cậu mới về mà? Cậu…” Chợt nhớ ra gì đó, Hải Tú vội hỏi: “Người nhà cậu biết không?”



“Không biết.” Phong Phi nở nụ cười xấu xa, “Mấy ngày nay, gia đình tôi đều ở nhà chú út. Tối nay là giao thừa rồi, buổi sáng tôi có nói với mẹ là qua nhà bạn chơi thâu đêm, chắc giờ ba mẹ vẫn nghĩ tôi còn ở dưới quê.”



Hải Tú không tin được, mở to mắt: “Lỡ đâu bọn họ phát hiện được…”



“Không sao, không ai biết đâu.” Hắn nhào lên vò vò mặt Hải Tú, “Trưa nay ăn cơm với người thân họ hàng xong là tôi đi thẳng ra sân bay, đặt vé trước rồi mà vẫn bị hoãn 2 tiếng đấy, do bên kia tuyết cũng rơi. Xém chút nữa là không kịp về đón năm mới cùng cậu rồi.”



Phong Phi ngẩng đầu, nhìn đồng hồ báo thức nho nhỏ đặt trên đầu giường: 23h53.



Tuy hắn hơi mệt mỏi, nhưng con ngươi vẫn sáng rõ, đầy vẻ thâm sâu. Hắn lười biếng nhìn Hải Tú, cười nói: “Thế nào? Anh trai không gạt cậu chứ?”




“Khen cậu tốt là thật.” Phong Phi nói, “Tôi nói với mẹ rồi, trước khi tốt nghiệp đã có cậu bên cạnh, bọn họ không cần phải lo lắng nữa.”



Hải Tú cứ nhớ đến việc ba mẹ của Phong Phi phải ra nước ngoài là lại đau lòng. Hắn cười với cậu: “Sau này phải đối xử thật tốt với tôi đấy! Ở đây tôi chỉ còn mình cậu thôi.”



Hải Tú nghiêm túc gật đầu, bảo đảm với hắn: “Tớ… Tớ sẽ quan tâm cậu thật nhiều, chăm sóc cậu thật tốt…”



Phong Phi nhướng mày: “Sau này tôi nói gì cậu cũng nghe hửm?”



Hải Tú đỏ mặt, gật gật đầu: “Nghe.”



Phong Phi vô cùng thỏa mãn, ăn sạch tô mì rồi đem đi rửa, nói: “Cậu đi ngủ trước đi, tôi đi tắm cái đã, vừa đi đường về, toàn là mồ hôi.”



Vừa nghĩ đến việc xém chút nữa là không kịp về đón năm mới cùng Hải Tú, Phong Phi lại tức lên: “Má nó! Ông tài xế lúc nãy sống chết không chịu lái lên, nói gì cũng không được, thêm tiền ổng cũng không chịu. Hại ông đây phải lội tuyết leo lên, khổ không khác gì lên núi cầu con, thêm ba quỳ chín lạy nữa chắc không ai thành kính bằng!”



Hải Tú cười đau cả bụng, đi theo Phong Phi lên lầu. Vừa vào phòng là mắt hắn lại quét qua cậu một vòng, nói: “Đúng rồi, cậu vẫn mặc đồ ngủ của tôi này, để tôi lấy di động chụp mấy tấm hình mai mang đi ngắm nhá.”



Hải Tú không ngờ Phong Phi vẫn nhớ chuyện này, mặt đỏ lên, lắp bắp thương lượng: “Cậu… Cậu nhìn thấy rồi mà…”



“Tôi cũng muốn ‘nhìn đi nhìn lại’ nha.” Khóe miệng hắn cong lên, “Ai là người bắt tôi gửi voice chat để ‘nghe đi nghe lại’ vậy? Tôi đâu cần cậu ghi âm cái gì đâu, chụp mấy tấm hình thôi cũng không được hả?”



Phong Phi cười nhạt: “Tôi đi rồi, lúc nào cũng sợ cậu nhớ tôi, còn chụp hình tự sướng gửi cho cậu cứ như lũ con gái ấy. Anh tôi nhìn thấy đã chửi tôi là đồ tự luyến rồi bệnh thần kinh đó có biết không? Còn cậu thì sao? Chụp cái gì cho tôi?! Hết đề thi lại đến sách!”



Hắn rút di động ra ném cho Hải Tú. Hải Tú bắt lấy, cầm cái điện thoại mà cứ như cầm củ khoai nóng, nhỏ giọng cầu xin: “Cậu, muốn tớ chụp thật sao…”



Hai tay hắn đút túi quần, đi lên một bước, khom người nhìn cậu: “Xấu hổ à? Vậy mới vừa rồi… Ai bảo là tôi nói gì cũng nghe?”



Hải Tú cứng họng, Phong Phi cười nói: “Không ép cậu chụp trước mặt tôi đã là thương cậu lắm rồi nha, bảo bổi…” Hắn nghiêng đầu, thì thầm bên tai cậu: “Nhớ chụp gợi cảm một chút~”



Cậu lập tức ôm lấy lỗ tai đỏ bừng, nom đáng thương như con thỏ nhỏ bị giật mình, viền mắt đỏ lên nhìn Phong Phi. Nhưng hắn chỉ duỗi người, cầm lấy quần lót, huýt sáo đi vào phòng tắm.