Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 60 :

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


Không biết có phải do đếm ngược hay không mà học kì cuối cùng của năm cấp 3 lại trôi qua rất nhanh, thật sự rất là nhanh. Vừa mới tựu trường đó mà quay đi quay lại chỉ còn có 90 ngày, rồi 80 ngày, 60 ngày…



Cái bảng đếm ngược trong lớp trước đây là do nhân viên của trường quản lý, sau đó Phong Phi nhìn không nổi mấy con chữ xấu kinh khủng đó, nên tự đề cử làm việc này luôn.



Mỗi buổi sáng, Phong Phi và Hải Tú cùng đến lớp. Hải Tú đi thu phát bài tập, còn hắn thì lên bục giảng lấy cái bảng đếm ngược xuống, lau sạch rồi viết lại số ngày còn lại cho đến cái ngày định mệnh đó, rồi treo lên thật ngay ngắn.



“Cậu… Làm nhiều vậy có mệt không?” Hải Tú đau lòng nhìn Phong Phi. Giờ ra chơi mà hắn vẫn đọc sách, cậu không đành lòng nói: “Mắt có mỏi không?”



Phong Phi lắc đầu, “Tôi phải học cho xong mấy cái hóa trị này đã… Mỗi lần cậu giảng, tôi thấy cũng hiểu lắm nhưng cứ đụng tới bài khác là lại làm không được… Đợt kiểm tra lần trước chắc tôi đã chọn sai câu số 4 rồi.”



Hải Tú nhìn sổ ghi chép của Phong Phi, trên đó viết đầy những tổng kết của hắn về các phản ứng oxy hóa – khử và các kiểu cân bằng phương trình.



Phong Phi tìm mấy đề bài rồi viết phương trình ra cân bằng. Hải Tú nhỏ giọng nói: “Tớ giảng lại cho cậu lần nữa nhé.”



Phong Phi khẽ gật đầu: “Khỏi đi, cậu nói là tôi lại bị cuốn theo cậu, để tôi tự suy nghĩ.”



Hải Tú nghe vậy thì không dám quấy rầy hắn nữa, nằm nhoài xuống bàn, lén nhìn hắn.



Không biết có phải do nguyên nhân tâm lý hay không, mà gần đây cậu thấy hắn gầy đi.



Mà không phải không có bằng chứng – mấy ngày nay hắn học rất cực khổ. Bây giờ ngày nào cũng dậy lúc 5h sáng, ngồi học từ đơn, chép thơ cổ, hoặc học thuộc công thức.



Lúc học hắn rất ít nói chuyện, những thứ cần nhớ kĩ hắn lại không học thuộc lòng mà lại viết đi viết lại rất nhiều lần, không hề thấy phiền. Hải Tú hỏi thì hắn nói – so với ngồi tụng thì làm vậy có thể khắc sâu vào trong đầu hơn, nhớ được rất lâu.



Hải Tú chợt thất thần, dáng vẻ yên lặng viết bài của hắn, thật là hấp dẫn quá…



Thời tiết ấm dần lên, hai đứa không cần phải mặc quần áo dày cộm nữa. Nhất là Phong Phi, cơ địa hắn khá nóng nên hắn mặc đồ còn ít hơn người khác. Vừa qua tháng tư thôi mà hắn chỉ mặc mỗi cái áo sơ-mi, ống tay áo vén lên, lộ ra cái đồng hồ đeo tay mà Hải Tú tặng.



Cái đồng hồ Hải Tú tặng Phong Phi hồi Tết… hắn vẫn luôn đeo trên tay.



So với một Phong Phi nghiêm túc thì giờ ra chơi này Hải Tú thật lười biếng. Đầu tiên là ngồi ăn quà vặt, sau đó uống nửa ly nước, lại rót đầy ly của cậu và Phong Phi rồi trở về chỗ ngồi, xem lại nội dung vừa học tiết trước cho thật rõ, thời gian còn lại toàn để ngắm Phong Phi.



Phong Phi không bị ảnh hưởng chút nào, Hải Tú nhìn thì nhìn, hắn vẫn ngồi ôn tập. Một lúc sau, hắn khép sổ tay lại, nói: “Cái cân bằng phương trình này mà còn sai nữa thì tôi nhai nát quyển sổ này.”


Hải Tú ngẩn ra, không hiểu sao Nghê Mai Lâm lại nói như vậy. Cậu thành thật nói: “Là ý của em, Phong Phi dạo này tiến bộ rất lớn, cậu ấy… em hy vọng cậu ấy có thể giỏi hơn nữa.”



“Hải Tú.” Nghê Mai Lâm đẩy đẩy mắt kiếng, chân thành nói: “Kì thi thử lần 2 này là thi chung, gần như tất cả các trường đều dùng bộ đề thi này. Lúc chấm bài các thầy cô đã cố gắng chấm sát nhất với thang điểm thi đại học, nói cách khác, các em coi như đã trải qua một kì thi đại học… Em có biết điểm số của học sinh nhất khối ở trường bên cạnh là bao nhiêu không?”



Hải Tú không ngờ Nghê Mai Lâm lại hỏi cậu chuyện này, khựng lại: “Bao nhiêu ạ?”



“Cao hơn em 3 điểm.”



Nghê Mai Lâm nói: “Hạng nhất ở mấy trường khác vẫn kém em rất nhiều, người gần nhất cũng thấp hơn em tận 40 điểm, cái này không nói… Học sinh lớp 12 có thể phân cao thấp với em, chỉ có em đó thôi. Em… chẳng lẽ định thờ ơ với danh hiệu thủ khoa vậy à?”



Lúc này cậu mới hiểu được ý của cô, lắc đầu cười nói: “Trường mình với bên đó có xã giao mà cô, bạn ấy được thủ khoa cũng tốt, em không quan trọng vấn đề này.”



Cậu lại nói: “Mà trước giờ Phong Phi không hề ảnh hưởng em, gần như không làm phiền em lúc học bao giờ. Cô đừng lo, thành tích em không bằng bạn đó hoàn toàn là do em.”



Nghê Mai Lâm thầm mắng trong lòng, Hải Tú thật sự quá hào phóng rồi, gì mà “Ai đạt thủ khoa cũng được”. Chớ có nói đùa! Thủ khoa là của trường mình vẫn tốt hơn chứ! Từ khi biết các trường thi chung, chủ nhiệm khối 12 của trường bên kia rất siêng năng liên lạc với bên này, liên tục hỏi thành tích của Hải Tú, ý tứ không cần nói cũng biết.



Ai mà không muốn trường mình có được một thủ khoa?



Nhưng chính thầy chủ nhiệm trường mình lại để ý Hải Tú, cố tình ám chỉ gì đó với giáo viên ngữ văn và giáo viên tiếng Anh để họ chấm thật gắt bài của cậu, bài thi số học và khoa học tự nhiên cũng bị chấm rất gắt.



Theo như cô biết, lần này Hải Tú ít nhất là bị trừ oan hơn 20 điểm.



Nghê Mai Lâm nhìn cậu, thầm nghĩ mình đang nhìn một cậu bé bị trừ oan 20 điểm đấy. Thôi thì… dung túng cho nó một lần vậy.



Nghê Mai Lâm nhẹ giọng nói: “Suy nghĩ cho kĩ, nếu lần sau em thi không được như mong đợi, Phong Phi nó sẽ áy náy đấy.”



Hải Tú đờ ra hai giây rồi mới nhận ra – cô Nghê đã ngầm đồng ý, vội vàng nói cảm ơn. Cậu gượng gạo bày tỏ lòng sự nhiệt tình với trường học rồi hứa hẹn sẽ cố gắng, tranh thủ lần thi thử thứ ba sẽ vượt qua bạn học kia, làm vẻ vang trường học.



Nghê Mai Lâm nhịn không được bật cười – rốt cuộc tên nhóc Phong Phi kia có bao nhiêu bản lĩnh mà có thể dạy cậu nói những lời thế này đây.



Cô xua xua tay: “Đi đi.”



Hải Tú cười haha, hớn hở chạy đi.