Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 61 :

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


Biết mình không phải đi học buổi tối, Phong Phi vui đến mức chỉ muốn chạy từ sân thượng xuống sân trường mấy vòng.



Cuối cùng cũng không phải ngồi ngu trong lớp nữa rồi!



Cuối cùng cũng không phải xoắn xuýt xem tối nay nên đi ăn tiệm nào nữa rồi!



Tính từ hồi cấp 2 đến giờ, hắn học ở trường này đã sáu năm rồi, thế mà năm năm qua số lần ra ngoài đi ăn tiệm của hắn cũng chưa nhiều bằng một năm lớp 12 này đâu. Ăn nhiều đến mức giờ Phong Phi mới nhìn thấy tiệm cơm là đã muốn ói.



Tối đó, hắn hỏi Hải Tú: “Muốn ăn gì? Chỉ cần không ra ngoại thành thì chỗ nào cũng được.”



Hải Tú bật cười ha ha, cậu không quá kén ăn nên thấy thức ăn ở mấy tiệm cơm quanh trường học thật ra ăn cũng được. Cậu suy nghĩ một lát rồi nói tên một quán ăn Nhật Bản gần nhà Phong Phi, “Đi chỗ này đi, gần nhà về cho khỏe.”



Phong Phi gật đầu: “Ok.”



Tan học rồi, hai đứa đợi các bạn học khác đi hết mới thu dọn sách vở, đây là ý của Phong Phi —– không nên để người khác biết bọn họ được nghỉ buổi tối, mất công lại có người đi tìm cô Nghê yêu cầu này nọ làm cô khó xử.



Phong Phi chu đáo như vậy làm Hải Tú xúc động không thôi. Hắn đeo cặp của mình và Hải Tú lên, cười nói: “Chu đáo gì chứ? Người ta đã phá lệ giúp cậu, cậu tự vui vẻ là được rồi, lớn tiếng khoe khoang làm chi? Người khác biết cậu đi cửa sau không nói, lỡ đâu liên lụy đến người giúp cậu nữa thì sao?”



Hắn ho khan một tiếng, bổ sung thêm: “Quan trọng nhất là tôi sợ người ta để ý, mình cứ phải nói dối để lấp liếm.”



Hải Tú liên tục gật đầu, len lén vui vẻ thôi.



Lúc hai đứa ra khỏi cổng trường, Phong Phi lấy đi động ra nói: “Anh tôi mới gọi tôi hai cuộc.”



Hải Tú nhìn sang: “Cậu gọi lại đi.”



“Về nhà rồi tính.” Hắn bật âm di động lên, “Giờ này chắc ảnh đang đi ngoài đường, chắc đang lái xe.”



Hải Tú vội vàng gật đầu: “Vậy cậu đừng gọi, đang lái xe mà nói chuyện điện thoại nguy hiểm lắm.”



Khoảng độ này ban ngày rất dài nên lúc hai đưa tan học trời vẫn chưa tối, thời tiết lại rất đẹp nên hai đứa không đón xe mà đi bộ tới quán ăn.



“Mệt không?” Hải Tú vừa đeo lại cặp của cậu lên, Phong Phi giúp cậu chỉnh lại dây đeo, “Thôi cứ để tôi…”



“Không mệt…” Hải Tú cười tránh hắn, “Không mệt thật mà… Sắp đến rồi, hình như mình đi bộ còn nhanh hơn đi xe.”



Phong Phi bật cười: “Không đâu, tại ngay lúc kẹt xe thôi. À đúng rồi… nhớ ra chuyện này.”
Phong Phi “Ừ” một tiếng, lại nói: “Muốn biết thành tích của em chứ gì?”



“Biết rồi, chiều nay mẹ đã nói với anh.” Phong Hiên nhẹ giọng nói: “Hôm nay tới để nói với em một chuyện, chị dâu em…”



Phong Phi nhíu mày: “Hử?”



Phong Hiên bật cười: “Mang thai, ba tháng rồi.”



Hải Tú đang nghe lén qua điện thoại: “!!!”



Phong Phi cũng rất ngạc nhiên, không tin được nói: “Mang thai?”



Anh hắn kết hôn đã nhiều năm nhưng vẫn không có con. Hắn loáng thoáng nhớ mẹ đã từng nói – cơ thể chị dâu có chút vấn đề nên rất khó có con.



Phong Hiên gật đầu: “Mấy năm rồi không có, anh cũng không ôm hy vọng… Ban đầu cô ấy còn không tin, hôm nay đi kiểm tra thì đã hơn mười tuần.”



Hắn tính toán chút thời gian… Chính là một tuần trước khi Phong Hiên phát hiện ra chuyện của hắn và Hải Tú.



Phong Hiên nói đầy ẩn ý: “Ba mẹ về có cháu ôm rồi, chuyện đó… chắc cũng không khó khăn lắm.”



Trong nháy mắt hắn hiểu ngay, cảm động trong lòng dâng trào không ngừng, yên lặng một chốc mới nói: “Cảm ơn.”



“Cảm ơn anh làm gì.” Phong Hiên được làm cha thì tâm trạng rất tốt, “Chị dâu em nói, phúc tinh của chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện rồi.”



Hắn vội vàng khiêm tốn đáp: “Đừng khen cậu ấy như vậy.”



Phong Hiên: “…”



Anh lãnh đạm nói: “Cô ấy nói đứa bé trong bụng mình.”



Phòng ngủ trên lầu, Hải Tú cười đến nghẹt thở.



Phong Phi mỉm cười: “Tốt quá tốt quá… Anh mau về đi thôi, nhớ thăm hỏi chị dâu giúp em, khi nào được nghỉ em qua thăm chị ấy.”



“Lo chuyện của em đi, dù gì thì cũng…. chờ thi đại học xong hãy tính.”Anh đập vai hắn một cái – hai anh em, một cuộc nói chuyện đầy ẩn ý…