Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
Chương 89 :
Ngày đăng: 12:35 30/04/20
CẢNH BÁO CÓ H!!!
Ba ngày sau, Phong Thế Trác bay một chuyến đặc biệt về nhà mình gặp Lữ Hạo Lị, gọi cả con trai lớn và con dâu cả đã lớn bụng, rồi mời Khương Dụ Mạn ăn một bữa cơm.
Lữ Hạo Lị chọn nhà hàng, rượu và thức ăn là chị dâu Phong Phi tỉ mỉ lựa chọn. Phong Thế Trác rất gấp gáp, một tiếng trước giờ hẹn đã có mặt tại nhà hàng.
Rất nhiều năm rồi, gia đình ông không tề tụ đông đủ, mở tiệc chiêu đãi như thế này.
Mấy ngày nay, ngày nào ông cũng video call cho vợ tới mấy tiếng, nói về chuyện trước đây, rồi nói về chuyện hiện tại.
Chuyện trước đây là chuyện ông và vợ không lo chăm chút con trai nhỏ, còn chuyện hiện tại là làm thế nào để lót sẵn đường cho con trai đi.
Đương nhiên, chuyện lót đường này không phải về tương lai sự nghiệp của Phong Phi, mà là về chuyện tình cảm của hắn.
Hồi trẻ Phong Thế Trác từng đi du học ở Hà Lan, mặc dù lúc ấy hôn nhân đồng giới vẫn chưa hợp pháp nhưng ông đã tiếp xúc với chuyện này nhiều hơn vợ mình nhiều. Thế nên lúc nghe Lữ Hạo Lị nói về xu hướng tình dục của Phong Phi, tuy ông cũng khiếp sợ đó, nhưng lại không hề nổi giận.
Ông và vợ luôn áy náy về chuyện con trai nhỏ, mỗi lần Phong Phi có chuyện gì thì hai bọn họ đều không nỡ trách móc nặng nề mà cứ để Phong Hiên la hắn. Mà lần này, Phong Hiên đã la hắn từ lâu, cũng đã chấp nhận Hải Tú rồi.
Lực chú ý của Phong Thế Trác chỉ đặt vào câu “Mẹ Hải Tú không chấp nhận Phong Phi” thôi. Với tâm lý hổ thẹn và muốn bù đắp cho con trai, ông đã nói chuyện với Lữ Hạo Lị thật lâu, bàn bạc xem bây giờ nên làm gì.
Trò chuyện một hồi thì thỉnh thoảng cô sẽ lại xoắn xuýt vì xu hướng tình dục của Phong Phi, Phong Hiên rất thức thời khuyên nhủ: “Bây giờ nó thích con trai rồi, không phải Hải Tú thì cũng là người khác thôi, nếu như ngay cả Hải Tú mà ba mẹ vẫn không chịu thì ba mẹ muốn tìm người dạng gì đây?”
Trong đầu Lữ Hạo Lị lập tức hiện ra hình ảnh một thằng nhóc giang hồ quậy phá – cô lập tức bác bỏ cảnh tượng sắp xảy ra trong đầu. Nếu Phong Phi thực sự không công phá được cửa ải này của Khương Dụ Mạn thì tương lai của hắn và Hải Tú thực sự tàn – hắn mà tìm một tên kì quái về thì hỏng bét hết.
Ừ thì thích con trai cũng phải tìm con trai tốt chứ. Vấn đề khác không nói, chỉ bàn về nhân phẩm thì Lữ Hạo Lị không có nửa điểm bất mãn với Hải Tú.
Tình cảm của Phong Phi và Hải Tú rất là bình thường. Là một người từng trải, cô biết rất rõ – lâu ngày sinh tình là một tình cảm vô cùng quý giá.
Còn Phong Thế Trác làm ăn đã nửa đời người rồi, con mắt ngoan độc nhìn thấu người khác. Ngày thứ hai biết được tin, ông đã loáng thoáng cảm nhận được – hình như vợ mình bị con trai nhỏ dắt mũi rồi.
Phong Thế Trác tìm Phong Hiên trò chuyện, lập tức hiểu rõ ngay nhưng lại không nói với Lữ Hạo Lị.
Hắn là con trai mình, tình cảm sự nghiệp gì đều lên kế hoạch hết, vậy mà chưa từng đổ bể cái nào, chỉ cần ông đồng ý một cái thì người người được lợi nhất chính là Phong Phi.
Phong Thế Trác tức giận con trai dám lên kế hoạch lừa gạt ba mẹ mình, nhưng lại không thể không tác thành cho hai đứa.
Nói cho cùng thì cũng là con trai mình, chắc chắn Phong Thế Trác luôn mong những điều tốt đẹp cho con rồi.
Lữ Hạo Lị vừa buồn vừa vui, ngồi an ủi Phong Thế Trác. Cô cứ nghĩ là Phong Hiên không thể có con nên trông chờ vào Phong Phi, giờ thì ngược lại, cũng không khác gì hơn.
Vợ mình cũng đồng ý rồi, Phong Thế Trác liền hồ đồ nghe theo hết.
“Hả?” Phong Phi nghiêng đầu nhìn cậu.
Hải Tú vừa ám chỉ vừa công khai: “Làm tay tớ hết lạnh đi…”
Khóe miệng Phong Phi cong lên, cười nói: “Lại dâm đãng rồi? Muốn sờ cơ bụng tôi à?”
Mặt Hải Tú hồng hồng, không nhịn được muốn thân mật với hắn.
Phong Phi cầm tay Hải Tú sang rồi thì thầm vào tai cậu: “Nói cậu biết, cơ bụng tôi không ấm lắm đâu, ở dưới còn ấm hơn, cậu muốn sờ lúc nào cũng được, thích sờ không?”
Hải Tú làm nũng không được còn bị hắn trêu ngược lại, đỏ mặt ấp úng: “Giờ hết lạnh rồi…”
“Cậu không muốn sờ à? Chuyện này là cậu đề nghị mà?” Phong Phi nhéo cằm cậu: “Hôm nay anh trai dạy cho một bài học, để cậu hiểu biết một chút.”
Phong Phi không nhiều lời kéo Hải Tú lên xe. Hải Tú sợ hết hồn, mỗi lần Phong Phi như vậy cậu đêu sợ muốn chết, vội cầu xin: “Tớ sai rồi, Phong Phi, Phong Phi…”
Phong Phi không thèm để ý, đẩy cậu lên xe, thô lỗ sờ soạng mấy cái rồi đóng cửa xe, đi lên ghế lái.
Hải Tú vẫn còn sợ giờ mới thầm cảm thấy may mắn, hỏi hắn: “Giờ mình đi chỗ nào?”
“Đi tới khách sạn tôi đã đặt trước.” Phong Phi cởi áo khoác, thuận tay vứt ra phía sau, “Đi thuê phòng làm ấm tay cho cậu.”
Mặt Hải Tú lại đỏ bừng, xấu hổ đến mức không biết nói gì, Phong Phi không có hù dọa suông, mà là làm thật…
Phong Phi đặt chỗ tại một khách sạn cạnh biển, đi một lát đã tới. Hắn đặt hẳn ‘phòng tổng thống’, Hải Tú vào phòng rồi thì sửng sốt không thôi – từ ngoài cửa ra đến ban công đều được rải hoa hồng, trên bàn còn một cái bánh Mousse to viết tên Phong Phi và Hải Tú.
Cậu chưa kịp đón nhận kinh hỉ khác thì đã bị Phong Phi khiêng vào phòng ngủ.
Lúc này, làm ấm tay không đơn giản như trước đâu…
Sau khi công khai thành công thì Phong Phi chẳng còn chút kiêng kị nào cả. Trước đây lúc đụng vào cậu thì hắn vẫn thấy hơi tội lỗi, nhưng bây giờ hai bên gia đình đã ngồi chung một bàn trò chuyện ăn cơm, Phong Phi mà nhịn nữa thì không thể gọi là có tâm nữa, mà phải gọi là ‘chỗ đó xài không được’!
Sự thật chứng minh, ‘chỗ đó’ của Phong Phi vẫn xài rất được.
Thế nên một ngày một đêm không hề nghỉ ngơi, từ phòng ngủ ra đến phòng tắm, làm đến mức Hải Tú không thốt ra được một tiếng nào nữa, nhỏ giọng nức nở cầu xin tha thứ.
Lần đầu tiên, dù Hải Tú không quá thoải mái nhưng vẫn tận lực phối hợp. Mặc kệ có xấu hổ bao nhiêu, phải làm như thế nào thì đều làm như thế đó, sợ Phong Phi mất hứng, bị đau cũng im lặng chịu đựng, không than vãn, không mở miệng bảo Phong Phi dừng lại. Cũng may Phong Phi đã chuẩn bị kĩ lưỡng, rất dịu dàng để cậu không bị thương, tận lực tìm kiếm khoái cảm cho Hải Tú. Làm một hồi thì Hải Tú khóc lên, nhưng hắn cảm giác được – cậu khóc không phải vì đau.
Phong Phi cũng không ức hiếp cậu quá, từ phòng tắm ra thì không có làm nữa, hai đứa quấn chăng nằm chung một chỗ. Phong Phi nhỏ giọng tâm tình bên tai cậu, mặt Hải Tú cứ đỏ hoài không ngớt. Cuối cùng, hai đứa ăn bánh kem rồi đi ngủ.