Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 90 :

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


Hơn nửa tháng sau, hai đứa vẫn ở cạnh bãi biển.



Trước khi thi đại học, Phong Phi từng hỏi Hải Tú thi xong rồi muốn đi chơi chỗ nào, Hải Tú nói chỗ nào cũng được. Hắn hỏi lại thì Hải Tú mới nói đại là muốn đi biển chơi!



Người nói vô tình, người nghe hữu ý.



Mấy ngày ở cạnh biển, hai đứa như đang đi hưởng tuần trăng mật vậy. Ngày nào cũng dậy trễ, ăn uống cùng nhau rồi thì đeo kính râm ra ngoài bãi cát nằm ghế nói chuyện phiếm, uống nước trái cây, chờ mặt trời chạng vạng thì không nằm lì nữa mà ra biển đi dạo, cùng ăn tối, rồi về khách sạn làm tình, ôm nhau ngủ.



Cứ như vậy qua nửa tháng, hai đứa lên kế hoạch đi phía bắc, chạy qua hai tỉnh nữa rồi đi leo núi. Kế hoạch đã sẵn sàng hết, nhưng chưa kịp xuất phát thì người nhà hai bên đã luân phiên gọi điện thoại, thúc giục hai đứa nhanh chóng về nhà – thư thông báo trúng tuyển của hai đứa lần lượt đến rồi.



Phong Phi tức giận muốn cúp máy, Hải Tú thì cười ha ha, tích cực thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về nhà.



Phong Phi phẫn nộ: “Tới lúc nào không tới!”



Hải Tú vui vẻ nói: “Sau này mình muốn đi chơi lúc nào chả được, bây giờ về nhận giấy trúng tuyển đã.”



“Có m* gì mà nhìn!” Phong Phi chẳng có hứng thú gì, bực bội lôi Hải Tú đến quầy bar gần cửa sổ làm một lần.



Hải Tú rất sợ bị người khác thấy, toàn bộ quá trình đều lo lắng đến phát tội. Phong Phi thì bị cậu kích thích cho bốc hỏa, thế là từ cửa sổ sát đất đến trên thảm, từ thảm lên giường, tinh lực tốt đến mức Hải Tú phát sợ. Cuối cùng vẫn là Hải Tú vừa khóc vừa cầu, Phong Phi mới chịu bỏ qua rồi ôm cậu đi tắm.



Hôm sau, Hải Tú ngồi trên xe mà cuộn tròn cả người, trên người có mấy chỗ không thoải mái. Phong Phi thì trong mắt toàn là ý cười, khóe miệng cứ cong lên, dọc theo đường đi thì ngồi bàn bạc với cậu xem lần sau nên đi chỗ nào.



Hải Tú vẫn còn hơi khó chịu, nhỏ giọng nói chỗ nào cũng được, mà lần sau… không thể dữ dội như vậy nữa!



Phong Phi bật cười, gật đầu nói: “Hai ngày nay tôi không kiềm chế được, sau này tôi sẽ nỗ lực.”



Hải Tú oán thầm trong lòng, gì mà “không kiềm chế được”, quả thật làm cậu thảm luôn. Bây giờ Hải Tú đã tin Phong Phi có thể hít đất 200 cái rồi, mấy ngày nay tối nào cũng như vậy, như vậy…



“Giống chó đực.” Phong Phi tự biết thân biết phận, phản biện lại: “Cậu biết lâu rồi mà nhỉ?”



Hải Tú nhớ lại hồi trước hắn nói “mùa xuân tới rồi, hắn muốn phát tình” thì cứ nghĩ là hắn nói đùa thôi. Bây giờ qua rồi mới biết Phong Phi thực sự… không nói đùa cái gì cả.



Hải Tú rất là không tự nhiên thừa nhận một điều – cậu cũng thích lắm… nhưng mà hắn hung hăng quá đi T_T



Qua khu vực dừng chân phục vụ, Phong Phi mua một cái đệm dựa thật dày thật êm, tháo bao bì ra rồi đặt lên ghế phó lái. Hải Tú lên xe thấy được thì xấu hổ đỏ bừng mặt, dựa lên thì ngại quá trời… Phong Phi cười to, bắt cậu ngồi xong thì tiếp tục lái xe về nhà.



Hai ngày sau khi về, Hải Tú đi lên trường học xem xét một số thông tin. Phong Phi về nhà mình, đi mấy vòng cũng không tìm được giấy báo trúng tuyển của mình thì gọi cho Lữ Hạo Lị hỏi, Lữ Hạo Lị nói là Phong Thế Trác đã mang đi.



Phong Phi: “…”



Hắn không thể tin được: “Ba đem đi làm gì?”



Lữ Hạo Lị mập mờ nói: “Để về đi rồi mẹ nói cho nghe, không làm trễ việc con đi báo danh đâu, ồn à cái gì.”




Hải Tú đang muốn Phong Phi khen mình, mừng rỡ mở tin nhắn…



Phong Phi: Nhìn ra cửa.



Hải Tú vô thức nhìn ra cửa – phía bên ngoài giảng đường, ngay ngoài cửa, là ánh mắt vui vẻ của Phong Phi. Hắn tháo hai bên tai nghe xuống, chậm rãi đi về phía Hải Tú.



Tôi vẫn không yên tâm.



Biết cậu nguyện ý bước ra ngoài vỏ bọc, tôi rất vui, nhưng tôi vẫn muốn đi cùng cậu.



Một trăm bước từ cửa đến bên cạnh Hải Tú, Hải Tú nhìn hắn. Kí ức trong nháy mắt tràn về, như nước cuộn sóng trào xô tới trước mắt cậu.



Một năm trước, tại phòng học lớp 12-7, Phong Phi đẩy cửa ra, đi tới trước mặt cậu, phấn khích nói cho cậu biết – cô Nghê đã đồng ý để hắn ngồi cùng với cậu rồi.



Nửa năm trước, Phong Phi đi cửa sau kiên quyết đòi vào học lớp dành cho học sinh xuất sắc cùng với cậu. Ngày đầu tiên, dưới ánh mắt nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh của giáo viên và bạn học, hắn cứ thế đi tới bên cạnh cậu, cùng cậu học bổ túc.



Thanh xuân hỗn loạn cả một năm, Phong Phi chính là như vậy – từng bước tiến vào trong lòng Hải Tú.



Dưới ánh nắng mặt trời, dưới một loạt những ánh mắt hiếu kì, Phong Phi đi tới trước mặt cậu.



Hắn cười: “Bạn học, chào bạn.”



Hải Tú lặng người, môi run run: “Chào cậu.”



Phong Phi mỉm cười: “Tôi là Phong Phi, cậu tên gì?”



Giọng cậu vẫn run run, cố gắng nói cho tự nhiên: “Tớ là Hải Tú.”



Hắn nói tiếp: “Cạnh cậu có ai ngồi không?”



Viền mắt cậu đỏ lên, bật cười, lắc đầu đáp: “Không có.”



Phong Phi ngồi xuống, ngồi bên phải Hải Tú. Trong lúc hoảng hốt, Hải Tú cứ ngỡ mình vừa trở về một năm trước.



Điểm khác biệt duy nhất – là người bên cạnh bây giờ đã là người mà cậu yêu.



Người yêu – là người mà dù gió mặc gió, dù mưa mặc mưa, bản thân chỉ muốn đi cạnh người đó mãi.



Trên bàn học, Phong Phi thoải mái cầm tay Hải Tú, tay kia tùy tiện mở laptop mang tới lên. Phong Phi nhìn giáo viên đang từ phía bục giảng đi tới, chuẩn bị nói chuyện với người ta.



Chuông vào học vang lên rồi.