Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình

Chương 10 :

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Type: Linhh Linhh



"..."



Nửa ngày sau Cố Anh Kiệt ở đầu dây bên kia mới lên tiếng: "Tần Vũ Phi, em có đúng là con gái không vậy?"



"Có chứ, vậy nên tôi tuyệt đối không nhẫn nhục chịu đựng, đợi đến khi bị tổn thương mới trốn đi khóc lóc, tôi phải phản kích mới xứng với thân phận con gái này."



"Được, được, nữ hiệp, lần sau có đánh nhau tôi sẽ gọi em."



"Được đó, tôi sẽ gọi Mễ Hi cùng đi." Mễ Hi một thân võ nghệ, dẫn cô ấy theo có thể chấp mười Cố Anh Kiệt.



Bất chợt hai bên đều rơi vào yên lặng, cố tình ra vẻ thoải mái cũng hết lời rồi, trong nhất thời không nghĩ ra còn gì để nói nữa. Tần Vũ Phi cầm điện thoại trong tay, thấy tim mình dường như đập nhanh lên vài nhịp, có lẽ nên gác máy thôi, hỏi thăm cũng hỏi rồi, nghe qua anh cũng không có chuyện gì, cô có thể yên tâm rồi. Nhưng vẫn muốn nói thêm chút gì đó.



"À, đúng rồi, tôi đọc được bài báo kia, bạn gái anh đẹp lắm."



"Ừ." Anh trả lời rất ngắn gọn, trong giọng nói tràn đày sự dịu dàng.



Tần Vũ Phi cười, nói: "Vậy... tạm biệt."



"Tạm biệt."



Đã nói tạm biệt, nhưng không ai gác máy ngay, dường như mất vài dây mới phát hiện ra đối phương không gác máy trước, cả hai vội vội vàng vàng, cùng lúc gác máy.



Cố Anh Kiệt xoa nhẹ khóe mắt, đau đến rít lên. Cô gái này đúng là thực tế quá mà. Tưởng đâu anh đã có bạn gái nên mới chịu gọi điện cho anh. Quá thực tế, chẳng đáng yêu chút nào.



Cô gái không có lương tâm.




Ánh mắt cô vẫn đang dừng trên người Cừu Chính Khanh chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi cô. Tần Vũ Phi giật mình, toàn bộ tế bào trong cơ thể đều bắt đầu căng thẳng. Quay đầu lại, đúng là người đã lâu không gặp, Cố Anh Kiệt.



Cố Anh Kiệt trông rất tức giận, đi vài bước đã đến trước mặt cô: “Sao em không chịu nghe lời vậy hả?”.



Gì vậy? Tần Vũ Phi ngơ ngác, không hiểu có chuyện gì. Câu nói không đầu không đuôi này có ý gì?



“Tôi đã nói với em đó là người thế nào rồi, em đừng tiếp tục hẹn hò với anh ta nữa, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao? Em cũng lớn chừng này rồi, đâu phải trẻ con nữa, không thể có chút trách nhiệm với bản thân được sao?” Anh gần như là hét lên.



“Người nào, Triệu Hồng Huy sao?” Tần Vũ Phi bị anh mắng nên tức giận, người này chưa rõ trắng đen thế nào đã mắng người, đúng là đáng ghét. “Cố Anh Kiệt, phiền nah làm cho rõ, tôi hẹn hò với ai đến lượt anh quản sao?” Giọng nói của cô cũng rất lớn.



Cố Anh Kiệt trừng mắt nhìn cô, cô cũng trừng lại.



“Em...” Cố Anh Kiệt bị cô làm cho tức đến nghẹn lời, giơ tay lên muốn bắt cô lại. Tần Vũ Phi giật nảy mình, chưa kịp phản ứng thì tay đã bị anh bắt lấy.



“Anh Cố? Đến Vĩnh Khải chúng tôi có việc sao?” Một giọng nam chen vào, là Cừu Chính Khanh vừa đến. Anh ta quét mắt qua tay Cố Anh Kiệt và Tần Vũ Phi, không tỏ thái độ gì, chỉ bình tĩnh hỏi.



Cố Anh Kiệt nhận ra Cừu Chính Khánh, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng nào nói chuyện với anh ta. “Việc riêng.” Anh nói



Cừu Chính Khánh mỉm cười, nhìn Tần Vũ Phi, lịch sự nói: “ Vậy cũng phải hỏi xem cô Tần đây có vấn đề gì hay không đã”.



Tần Vũ Phi mím môi, biết rằng lúc nãy vì thấy cô và Cố Anh Kiệt cãi nhau nên Cừu Chính Khánh mới đến, anh ta đang muốn xem cô có an toàn hay không. Lúc này tay cô bị Cố Anh Kiệt siết chặt, cô đau đến hít vào một hơi, lườm anh: “Đừng có siết”.



“Chúng ta đi ăn cơm.” Cố Anh Kiệt cũng thấy đứng giữa đường nói chuyện như vậy không phải cách hay, huống hồ còn là nói chuyện với người có khả năng một câu đã khiến người ta tức đến bốc khói như cô.



“Mời Cừu phó tổng cùng đi chứ?” Tần Vũ Phi cố ý chớp mắt.