Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình

Chương 29 :

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Type: bjh



Đêm về đến nhà, Tần Vũ Phi liền mất ngủ.



Trước giờ đi ngủ Cố Anh Kiệt có gọi đến chúc cô ngủ ngon, tuy họ chỉ vừa tách ra vài tiếng nhưng Tần Vũ Phi lại thấy như rất lâu rồi. Đến khi đi ngủ, ảo giác trong những lúc thế này khiến cô khốn khổ, cứ có cảm giác mình không quen ngủ một mình nữa rồi. Nhưng rõ ràng Cố Anh Kiệt chỉ ôm cô ngủ có một đêm, chỉ một đêm thôi, chỉ thế thôi. Chắc chắn cô bị bỏ bùa rồi, tên đào hoa kia bỏ bùa cô rồi.



Tần Vũ Phi thở dài, trở tới trở lui cũng ngủ không được, cô thấy không vui. Lộ trình một chuyến bay, hai thành phố, nhưng dường như là hai thế giới hoàn toàn khác. Ở thế giới kia, tính cách đơn thuần lại mạnh dạn của cô có thể chạy ra, muốn yêu thì yêu, muốn mắng thì mắng, thích nũng nịu thì nũng nịu. Nhưng về đến nhà, về đến thế giới này, tính cách kia của cô không thấy đâu nữa, trở lại thành cô như bây giờ. Từng bị tổn thương, từng trải, so đo từng li từng tí với thực tại.



Cô thấy hiện giờ không được vui như lúc ở bên ngoài, thật không muốn đi làm, không muốn ngây ngốc ở nơi này, cô muốn được cùng đi nghỉ lễ với Cố Anh Kiệt. Nhưng cho dù lỳ nghỉ dài cách mấy thì cuối cùng cũng phải quay về thôi. Tần Vũ Phi lại thở dài.



Cô chợt nhớ ra mình vẫn chưa hỏi Cố Anh Kiệt chuyện anh và cô bạn gái minh tinh kia, cũng quên hỏi về cô gái tỏ tình với anh. Anh nói anh không thân với cô gái tỏ tình, nhưng cô nữ minh tinh kia là bạn gái thì anh từng chính miệng thừa nhận.



Tần Vũ Phi trở mình, càng nghĩ càng bức bối. Lý trí mách bảo cô phải tin tưởng Cố Anh Kiệt, anh biết tính khí của cô, nếu anh có dây dưa hay quan hệ thận mật với cô gái nào đó thì anh sẽ không đến trêu chọc cô mới phải. Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy không vui, dù sao anh cũng chưa đích thân nói rõ với cô, còn cô sao lại quên phải hỏi chứ? 



Bây giờ những việc nên làm hay không nên làm cô đều đã làm cũng với Cố Anh Kiệt rồi, còn hỏi anh những chuyện này thì rất mất mặt. Tần Vũ Phi cầm điện thoại lên, nhìn một lúc, bây giờ đã là hơn hai giờ sáng, nhưng không gọi cho tên đào hoa kia cô lại khó chịu trong lòng, thế là cô quyết định gọi.



Điện thoại đổ chuông rất lâu Cố Anh Kiệt mới bắt máy, nghe giọng mơ hồ như vừa bị đánh thức. “Cưng à, sao thế em?” Giọng anh nói mang theo vẻ ngái ngủ, nghe qua thật gợi cảm.



“Không có gì, em muốn xem thử anh đã ngủ hay chưa thôi”. Tần Vũ Phi nói, tâm trạng chợt thấy khá hơn nhiều.



“Ừ”. Cố Anh Kiệt dường như đã tỉnh hơn một chút. “Ngủ được một nửa. Rồi có một tên đáng ghét gọi điện cho anh”. Tần Vũ Phi cười khúc khích, tâm trạng lại tốt thêm một chút.



“Tên đáng ghét muốn làm gì nào?”. Cố Anh Kiệt hỏi.



Tần Vũ Phi suy nghĩ nửa ngày, thật sự không nghĩ ra chủ đề nào ra hồn, thế là nói bừa: “Cố Anh Kiệt, em hỏi anh nhé”.



“Ừ”.



“Em có phảo bảo bối trong lòng anh không?”.



“Hả?”. Cố Anh Kiệt day trán, hỏi ngược lại cô: “Em muốn nghe câu trả lời buồn nôn đến mức nào?”.



“Hứ, em là người nông cạn thế à?” Tần Vũ Phi hung dữ nói, “Nói thật lòng cho em”.



“Ờ” Cố Anh Kiệt không phản bác cô, không biết ai lúc nào cũng tự xưng mình là tiểu thư nông cạn nữa, anh đáp: “Em không phải. Bảo bối trong lòng là cái quỷ gì chứ, rõ ràng em là bệnh đau nửa đầu của anh. Giờ nó đang phát tác đây”.



Tần Vũ Phi bật cười.



Cố Anh Kiệt bất đắc dĩ hỏi cô: “Giờ tâm trạng khá hơn chưa?”.



“Cũng tạm”.



“Vậy em nên đi ngủ rồi nhỉ?”.



“Được thôi”.



“Vậy ngủ ngon nha”. Cố Anh Kiệt xem đồng hồ, cũng khuya thế này rồi, người này đúng là nên đánh đòn mà.
Cố Anh Kiệt kéo theo cô đi mở cửa. Cửa vừa khép lại Tần Vũ Phi lại tiếp tục hôn anh.



Cố Anh Kiệt không thể chống lại. Lần nào nữ vương của anh cố ý châm ngòi thì anh chỉ có thể đầu hàng mà thôi.



Xong việc hai người đều mệt đến nói không ra hơi, ôm nhau ngủ thiếp đi. Qua một lúc, Cố Anh Kiệt bị đạp một cái.



“Cố Anh Kiệt, em đói”.



“Ừ, muốn ăn gì?”.



“Gà rán và khoai tây chiên”.



“Chỗ anh làm gì có”.



“Ồ” Cô không nói nữa, rúc người vào lòng anh. Một lúc sau lại nói: “Em đói lắm”. Cô  còn chưa ăn bữa tối mà, lúc nãy lại tiêu hao nhiều thể lực như thế.



Cố Anh Kiệt thở dài, đắn đo một lát vẫn ngồi dậy. “Vậy anh ra ngoài mua cho em, ở gần đây cũng có McDonald’s”.



Cô nhìn anh mặc quần áo, trong lòng thấy rất cảm động. Nhưng người đàn ông kia đã từng vì cô thích một đĩa CD bản kỷ niệm có chữ ký số lượng có hạn mà đứng xếp hàng thâu đêm giữa mưa tuyết, lúc đó cô còn cảm động hơn bây giờ nhiều. Thế mà cuối cùng lại là kết quả đó.



Cô lắc đầu, ném những hồi ức đó đi.  Nếu con người có thể mất trí nhớ thì hay biết mấy.



“Khuya thế rồi, đừng ra ngoài nữa. Ở đây anh có gì, bánh mì cũng được”.



“Không có báng mì”. Cố Anh Kiệt ra mở tủ lạnh và tủ bếp, trở lại nói: “Mì với trứng gà được không?”. 



“Được” Cô ngồi trên chiếc giường lớn, ôm tấm chăn của anh gật đầu. Tim Cố Anh Kiệt như tan chảy, sao anh lại thích cô đến thế chứ, anh đi qua hôn cô một cái, “Em đợi một chút, anh đi nấu mỳ, sẽ xong ngay thôi”.



Cố Anh Kiệt vào bếp nấu mỳ, mới bỏ vắt mì vào nồi thì Tần Vũ Phi cũng ra, cô đang mặc áo sơ mi của anh, để trần hai chân. Cố Anh Kiệt vừa thấy thì toàn thân liền bốc lửa, anh nghĩ đúng là nên kiền chế lại, nếu không sẽ dọa cô chạy mất.



Nhưng cô lại không hiểu cho nối khổ tâm của anh, ăn mặc như vậy đã đành, còn chạy đến ôm eo anh hỏi: “Cố Anh Kiệt, anh có thích em không?”.



Cô gái này là yêu tinh biến thành sao?



“Rất thích”. Anh thành thật đáp.



“Thích bao nhiêu?”.



Thích đến nỗi lại muốn lôi em lên giường. Cố Anh Kiệt mím môi: “Thích đến nỗi muốn cgo mười quả trứng vào tô mi của em”.



“…”



Được, Cố Anh Kiệt thừa nhận câu tình tứ kiểu này chẳng ra làm sao. Anh đành tự tìm đường lui cho mình: “Ăn mười quả không được tốt cho lắm, cho em hai quả thôi”.



Tiếp đó cô bật cười.