Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình
Chương 30 :
Ngày đăng: 11:46 19/04/20
Type: P.anh
Cố Anh Kiệt không thể không thừa nhận, mỗi khi Tần Vũ Phi cười vui vẻ ngọt ngào đều có thể chạm tới tận đáy lòng anh. Thật hận không thể bỏ mười quả trứng vào tô mì của cô.
“Em cười cái gì?” Anh hỏi.
Cô ôm lấy eo anh, trong lòng anh tràn ngập sự ấm áp. Đang cầm đũa trên tay nên không thể ôm cô, thế là anh dùng mũi cọ lên mũi cô, trong lòng rất thỏa mãn.
“Không có thành ý.” Cô cố ý bắt lỗi anh, “Sao không nói tặng em mười viên kim cương!”.
“Anh sợ em mua hai mươi viên ném vào mặt anh, sau đó lớn tiếng kêu kế toán nhà em qua một chọi một với kế toán nhà anh.”
Cô bật cười lớn, đấy đúng là loại chuyện tiểu thư nông cạn như cô có thể làm ra. Tất nhiên cô chỉ là nói vui ngoài miệng thôi, kế toán nhà cô bận lắm, đâu ra thời gian mà một chọi một? “Vậy được, trứng gà thì trứng gà vậy.” Thật ra cô thấy cho mười quả trứng vào tô mì còn khiến cô vui hơn là mua tặng cô mười viên kim cương. Người này quả nhiên là một tên đào hoa, cao thủ tình trường, dỗ con gái cũng hết cách này tới cách khác.
Cố Anh Kiệt vừa ôm cô vừa đảo mì, cho trứng vào. Ôm một người trong lòng thật sự không tiện cử động lắm, nhưng hai người đều không ngại.
“Không có hành.” Anh nói.
“Không sao.” Cô nói. Một lúc sau lại nói: “Em đói lắm”.
“Xong ngay đây.”
“Không phải. Ý em muốn nói, không phải yêu cầu của em thấp, mà là bây giờ em rất đói, cho nên không so đo với anh.”
“Ừ.” Anh cười nhẹ, “Cảm tạ đại vương”.
Cô bật cười, anh không nhịn được hôn lên trán cô, hỏi: “Tối nay ở lại đây được không?”.
Tần Vũ Phi ngẩn người, sau đó lại cười: “Được”. Cô không chút thẹn thùng, vui vẻ chạy ra phòng khách lục túi xách: “Em gọi điện báo mẹ em, anh nấu cho xong mì giúp em đi, em đói lắm rồi”.
Cố Anh Kiệt khựng lại, còn tưởng cô sẽ làm cao hoặc nói những lời như “chúng ta nên chậm một chút”, vậy mà cô lại nhận lời một cách sảng khoái đến thế. Anh rất vui mừng, vô cùng vui, cho thêm rất nhiều dầu vừng vào mì của cô.
Tần Vũ Phi có lẽ đói thật rồi, không chê bai mùi vị của món mì này ra sao, ăn sạch sẽ. Cố Anh Kiệt thấy cô ăn rất ngon miệng, suýt thì nghĩ mình đã trở thành một đầu bếp tài ba, lại thấy mừng vì mình còn biết nấu ăn chút ít. Tô mì chỉ có mì và trứng nhưng lại làm cho anh có cảm giác thành tựu.
Ăn xong hai người cùng ngồi trên sô pha xem phim, bộ phim nói gì họ đều không để ý, cứ mải nói đông nói tây đủ thứ chuyện, em chơi đùa ngón tay anh, anh nhéo nhéo má em, sau đó lại thấy nóng, cùng đi tắm uyên ương. Trong lúc tắm không tránh được cọ xát lại đại chiến một trận. Tần Vũ Phi không chút câu nệ hay than vãn với sự đòi hỏi của Cố Anh Kiệt, toàn bộ đều nghe theo cách anh thích, hai người lăn lộn từ phòng tắm đến trên giường, thỏa mãn đến rã rời.
Xong việc, Cố Anh Kiệt ôm lấy Tần Vũ Phi cắn lên tai cô: “Chúng ta phải tiết chế một chút”.
Tần Vũ Phi bật cười: “Không liên quan đến em, em rõ ràng là một quý cô vừa dè dặt vừa thẹn thùng mà”.
Cố Anh Kiệt đánh lên mông cô, nói những lời này mà cô không thấy ngượng miệng à? Còn dè dặt nữa chứ, phẩm chất này hoàn toàn không thấy được trên người cô.
Tần Vũ Phi nhướn mày nhìn anh: “Chẳng lẽ anh thích kiểu kia thật à? Vậy thì em cũng có thể phối hợp với anh, lần sau anh mà sáp lại gần một chút thì em sẽ nói đừng mà, không được đâu”.
Hai chữ “mà” và “được” cô kéo vừa dài vừa nũng nịu, thật sự có thể dìm chết người. Cố Anh Kiệt trừng cô, bắt đầu thấy trong người lại nóng lên. Cô còn không sợ chết mà tiếp tục nhẹ giọng trêu chọc anh: “Được không? Vậy được chưa? Sau này em cứ nói chuyện như thế, anh thích chứ?”. Vừa nói ngón tay cô vừa vẽ vòng trên ngực anh.
“Này lực của dì cả lớn lắm, lỡ làm bẩn nhà anh thì cũng đừng có trách em.” Tần Vũ Phi nhăn mũi với chiếc gương, nóng lòng mong đợi Cố Anh Kiệt đến.
Vừa đợi vừa thấy buồn cười, xưa nay chưa từng có lần hẹn hò nào như thế. Đến nhà bạn trai để qua ngày đến tháng, cô càng nghĩ càng buồn cười. Cô ôm bụng nằm trên giường, có cảm giác mình đã đợi rất lâu, rốt cuộc điện thoại cũng đổ chuông.
Tần Vũ Phi nhận điện thoại xong thì mang theo túi xách ra cửa, lén la lén lút chạy về phía xe Cố Anh Kiệt như tên trộm, vừa lên xe liền giục anh nhanh lái xe đi.
Cố Anh Kiệt nói dỗi: “Người nào không biết còn tưởng chúng ta đưa nhau bỏ trốn ấy chứ”.
Tần Vũ Phi chỉ có thể cười trừ với anh.
“Bụng đau lắm à?”
“Hơi hơi.” Lúc nãy một mình nằm ở nhà quá buồn chán, cô thấy đau chết đi được, bây giờ sự chú ý đã được di dời nên cô thấy khá hơn nhiều.
“Mấy cách chăm sóc anh bảo em làm em đều không làm theo đúng không?”
“À, quên sạch rồi.” Cô trả lời rất vô tư, kết quả nhận được một cái trừng mắt.
Dọc đường đi bị Cố Anh Kiệt cằn nhằn lên lớp nhưng Tần Vũ Phi lại không nổi nóng. Hai người đến chỗ Cố Anh Kiệt, anh mở túi xách cô ra kiểm tra, “Em không mang đồ ngủ theo à?”.
“Lấy đồ ngủ làm gì?”
“Em nằm mà nghỉ ngơi, ăn mặc như thế kia thì sao thoải mái được.”
Tần Vũ Phi chớp mắt, cô không nghĩ tới.
“Ngốc.” Cố Anh Kiệt không nhịn được mắng, sau đó đi mở tủ quần áo lấy áo sơ mi của mình cho cô, bảo cô mặc thay váy ngủ rồi lên giường nằm.
Tần Vũ Phi vừa thay đồ vừa nói: “Lỡ như làm bẩn giường thì anh không được trách em đó”.
Anh lại trừng cô.
Cô vẫn chưa yên lòng, anh không trách cô thì cô cũng thấy như vậy quá ngượng. “Hay là anh cho em thêm cái áo sơ mi nữa, em lót bên dưới, bẩn rồi thì vứt đi là xong, dù sao cũng hơn là bẩn đệm.”
Anh không nói gì, lấy thêm một cái áo sơ mi nữa lót xuống cho cô.
Lúc này Tần Vũ Phi mới thở phào, thả lỏng người nằm xuống. Cố Anh Kiệt đắp chăn cho cô, cắm điện để làm nóng túi chườm của cô, kéo rèm cửa sổ lại, mở đèn ngủ, lại rót một ly nước ấm cho cô uống. Khi anh đem ly đi cất, cô xõa mái tóc của mình ra, như vậy thoải mái hơn nhiều. Sao cô cứ cảm thấy giường của Cố Anh Kiệt nằm thoải mái hơn của cô, bụng cũng không còn đau như lúc nãy nữa.
Ngẫm nghĩ thì tình huống bây giờ buồn cười thật, cô đi hẹn hò, thật ra chính là dọn từ giường nhà cô qua giường nhà Cố Anh Kiệt để nghỉ ngơi. Cô không nhịn được mà bật cười. Cố Anh Kiệt đi vào, đúng lúc thấy đại tiểu thư đang cười một mình như người bệnh.
“Sao thế? Có gì buồn cười à?” Anh đi vào, nằm lên giường, ôm cả người lẫn chăn vào lòng. Cuối cùng cũng được gặp mặt rồi, thật thỏa mãn.
“Em đang nghĩ, Cố Anh Kiệt à, anh cũng liều quá đi.” Giống hệt cô.