Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình
Chương 3 :
Ngày đăng: 11:46 19/04/20
Type: a_little_secret
Tối hôm đó Cố Anh Kiệt vẫn không nhịn được, lại nhắn tin cho cô: “Em nợ tôi một câu cảm ơn.”
Anh đã giúp cô, cô còn trừng mắt với anh.
Tin nhắn theo lệ không ai trả lời, Cố Anh Kiệt cũng không để tâm. Từ khi trở về từ Mỹ, Tần Vũ phi thật sự đã xem anh như vô hình rồi. Anh biết trong lòng cô chắc cũng có chút lúng túng và xấu hổ, cô muốn phủ sạch quan hệ với anh, anh hiểu. Nhưng anh cảm thấy thật oan ức, bí mật kia là cô tự nói cho anh biết, anh thật sự không có ý định dây dưa không dứt với cô, cô nên biết mới phải.
Cô càng tránh anh như tránh mầm bệnh, anh lại càng không cam lòng.
Tần Vũ Phi nằm trên giường nhìn điện thoại, “Em nợ tôi một câu cảm ơn”, cô bĩu môi, ném điện thoại qua một bên. Đúng là nợ đó, nhưng cô không định trả. Cô thật muốn tránh xa anh, tránh xa anh hơn nữa.
Cô tin tưởng anh, chia sẻ bí mật với anh. Xảy ra chuyện xấu hổ thì phản ứng đầu tiên là trốn ra phía sau anh, loại trực giác này thậm chí còn không thông qua não bộ. Như vậy không tốt, cô biết, rất nguy hiểm. Sau hơn ba năm bị người đàn ông kia cắm sừng, lòng tin của cô với đàn ông chỉ còn lại chút cặn mà thôi.
Tần Văn Dịch nghe xong nhướng mày, “ồ” một tiếng. Không thích, sẽ không chọn anh ta, vậy thì đã sao, ông cũng đâu ép cô phải chọn. Cần phối hợp trong công việc cứ phối hợp, nên làm gì thì cứ làm đó, ông không thấy có vấn đề gì. Ngày tháng còn dài, ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự không có cảm tình, vậy ông cũng chưa từng nói gì, có người thích hợp hơn xuất hiện thì đương nhiên ông cũng sẽ thấy lạc quan.
Hiện giờ không khí cuộc họp rất căng thẳng, vì doanh thu tháng trước chỉ miễn cưỡng chạm mức chỉ tiêu mà Cừu Chính Khanh yêu cầu, hôm nay là ngày một tháng mười một, báo cáo doanh số đã ra lò, có thể thấy Cừu Chính Khanh theo dõi sát sao thế nào. Anh là một cấp trên một khi phát hiến ra vấn đề liền lập tức giải quyết, doanh số anh ta đặt ra cũng rất khắt khe, nhưng cũng là tiêu chuẩn có căn cứ xác thực, chỉ cần cố gắng một chút thì vẫn có thể hoàn thành.
Nhưng Tần Vũ Phi thật sự không đồng tình lắm, cô cảm thấy chỉ cần nghiêm túc cố gắng như bình thường liền có thể hoàn thành mới là một nhiệm vụ hợp lý, phải liều mạng gấp mấy lần mới làm được thì không hợp lý. Công việc không phải toàn bộ cuộc sống, cứ liều mạng mà làm việc cũng chẳng hay ho gì. Đương nhiên cô sẽ không biết điều đến thế mà đi phát biểu suy nghĩ này, sẽ không dùng quan điểm cá nhân của mình mà cản trở Cừu Chính Khanh lãnh đạo các bộ phận, quản lí công ty, mỗi người đều có cách sống riêng của mình, mọi người đều biết mình đang làm gì là được, nếu không được tự khắc biết tìm con đường khác thích hợp cho mình hơn. Cũng vì cô sống quá tùy hứng, nên cũng hiểu rõ mình không phải là người thích hợp làm kinh doanh.
Trong cuộc họp Cừu Chính Khanh khiến cho các bộ phận tiêu thụ không ngóc đầu lên được, hai tháng liền chỉ có thể chạm mức đạt doanh số, vậy tháng tiếp theo sẽ thế nào? Anh ta yêu cầu bộ phận tiêu thụ phải viết bản tháo kế hoạch nâng cao doanh số trong ban tháng trước tết sắp tới. Nếu doanh số hai tháng này có vấn đề, vậy ba tháng sau phải giải quyết cho xong.
Bộ phận tiêu thị bắt đầu báo cao sơ qua bản kế hoạch của họ, trong đó có vài thứ liên quan đến hoạt động thúc đẩy cần phòng thị trường phối hợp, đây cũng là lý do bộ phaanju của Tần Vũ Phi phải tham dự cuộc họp này. Sau đó chủ đề chuyển qua phòng thị trường. Lúc này Cừu Chính Khanh mới đưa mắt về phía Tần Vũ Phi.
“Chương trình tặng quà chúng tôi đã tiến hành theo yêu cầu của phòng tiêu thụ rồi, quà tặng mẫu ngày mùng mười sẽ có, sau khi xác nhận xong mất năm ngày chế tác, ngày mười lăm giao hàng, chương trình diễn ra ngày hai mươi lăm, nếu như có vấn đề gì thì vẫn có thời gian để điều chinh. Ngoài ra còn có phương án cho lễ ra mắt sản phẩm mới vào cuối tháng, theo thời gian bireeir của kế hoạch yêu cầu ngày mùng sáu giao, vậy nên chúng tôi vẫn chưa bắt đầu làm.” Không hoàn thành nhiệm vụ sớm Tần Vũ Phi cũng không có chút chột dạ bất an.
Giám đốc bộ phận tiêu thụ mồ hôi đầy trán, loại lời như “vẫn chưa bắt đầu làm” đúng là chỉ có Tàn Vũ Phi mới dám nói.