Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình
Chương 4 :
Ngày đăng: 11:46 19/04/20
Type: Hà Trâm
“Giám đốc Tần.” Cừu Chính Khanh rất không khách khí, “Thời gian biểu trong kế hoạch của các cô cần sửa lại”.
“Được thôi.” Tần Vũ Phi gật đầu, “Chúng tôi sẽ điều chỉnh lại theo nhu cầu vừa được điều chỉnh của phòng tiêu thụ, hoàn thành đúng hạn”.
Cả phòng họp im ắng đến đáng sợ, nhu cầu nghiệp vụ của phòng tiêu thụ không thay đổi, nhưng ý của Cừu lão đại chính là đề ra nhiều phương án hơn, thảo luận nhiều hơn, đột phá hơn, sáng tạo hơn, doanh số ít nhất phải tăng. Cái khác không nói, chỉ riêng yêu cầu nâng cao doanh số này thôi, mọi người dù có giả vờ cũng phải vờ bận rộn, không cần biết kết quả thế nào, cũng có thể nói rằng tốt xấu gì chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Lúc nãy phát ngôn ai ai cũng tranh nhau sửa lại thời gian biểu của mình cho sớm hơn nhằm bày tỏ sự nỗ lực của mình.
Kết quả, đại tiểu thư quả là đại tiểu thư, tuy thái độ thành khẩn, nhưng ý tứ trong câu nói vừa rồi rất rõ ràng, yêu cầu bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, tuyệt đối không làm hơn.
Cừu Chính Khanh đương nhiên không dễ giải quyết như vậy, anh nhìn Tần Vũ Phi, “Mời giám đốc Tần giao phương án của lễ ra mắt sản phẩm mới vào thứ hai tuần sau. Tiến độ của chương trình tặng quà cũng đẩy lên sớm một chút, giám đốc Tần đến muộn, không nghe được kế hoạch mới của bên tiêu thụ, sau khi họp xong mời trao đổi thêm, tôi hy vọng có thể nhìn thấy mỗi bước tiến triển đều thuận lợi an toàn”.
“Được.” Tần Vũ Phi thái độ rất tốt mà gật đầu, nhưng không hề xin lỗi về chuyện mình đến muộn. Hơn nữa cô vừa nhủ thầm trong lòng, hôm nay thứ sáu, thứ hai tuần sau phải giao tức là yêu cầu hai ngày cuối tuần này bộ phận của cô phải làm thêm giờ. Lúc đầu định ngày mùng sáu, cô đã xem lịch tính toán xong rồi, thứ hai là ngày mùng bốn, bộ phận họp bàn với nhau xong bắt tay làm, ngày mùng năm tổng kết và thảo luận lại, ngày mùng sáu chỉnh sửa bản cuối cùng rồi giao ra, vừa đúng lúc. Bây giờ lại phải làm thêm giờ!
Cuộc họp kéo dài thêm nửa giờ, sau khi tất cả mọi người cảm giác được loại áp lực nếu không nâng cao được doanh số thì sẽ chết rất khó coi, cuối cùng cũng tan họp.
“Giám đốc Tần ở lại, những người khác có thể đi.” Câu nói của Cừu Chính Khanh khiến rất nhiều người tặng cho Tần Vũ Phi một ánh mắt đồng cảm, cũng có người mang thái độ tiếc nuối khi có kịch hay mà không được xem,lần lượt giải tán.
Tần Vũ Phi sau khi lưu lại công việc quan trọng cuối cùng thảo luận trong cuộc họp thì đóng máy tính lại, ngẩng đầu nhìn Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh đang nhìn chằm chằm cô, thấy cuối cùng cô cũng chuyển sự chú ý về mình, nghiêm mặt nói: “Giám đốc Tần đã đến muộn”.
Tần Vũ Phi gật đầu: “Cừu phó tổng thay đổi thời gian họp đột xuất, tôi không biết, lần sau tôi sẽ chú ý”.
Tần Vũ Phi nũng nịu: “Chú Hứa chẳng có thành ý gì cả, một đứa con trai đã đủ dùng rồi, lại không thấy chú lo lắng gì. Giờ cháu nội cũng đã sinh ra rồi mới bảo tiếc, chú dỗ ngọt cháu thì có”.
Hứa Văn Chính bật cười ha hả, Tần Văn Dịch cốc đầu con gái một cái, Tần Vũ Phi cũng nhân đó mà làm nũng, hai người già cũng không còn cách nào với cô. Cừu Chính Khanh nhìn Tần Vũ Phi vài lần, lặng lẽ ăn cơm.
Sau đó một tuần, Tần Vũ phi bắt đầu hẹn hò.
Đối tượng là Triệu Hồng Huy, cậu ấm của nhà cung ứng nguyên liệu cho Vĩnh Khải, Minh Duyệt, hiện đang làm việc ở Minh Duyệt. Do có quan hệ qua lại trong công việc, anh ta và Tần Vũ Phi đã quen biết từ lâu, nhưng việc theo đuổi cô chỉ mới bắt đầu từ hai tháng nay. Hôm đó Tần Vũ Phi đến tham dự một hoạt động của công xưởng, chạm mặt với Triệu Hồng Huy, anh ta lại mở lời hẹn Tần Vũ Phi lần nữa. Lần này cô nhận lời, hai người cùng nhau ăn một bữa cơm lãng mạn trong nhà hàng cao cấp vào cuối tuần.
Thứ hai, một bó hoa hồng đỏ lớn rực rỡ kiều diễm được gửi đến phòng làm việc của Tần Vũ Phi, trên đó có một tấm thiệp: Chín mươi chín đóa hồng, thay cho tấm lòng anh. Tần Vũ Phi nhìn bó hoa, trả lời anh ta bằng một tin nhắn: Cảm ơn, em rất thích.
Tin nhắn vừa gửi đi, Triệu Hồng Huy liền gọi điện tới. “Thích là tốt rồi, vậy anh có thêm lòng tin để hẹn gặp em tối nay.”
Tần Vũ Phi bật cười: “Tối nay không rảnh, thứ năm đi”.
Triệu Hồng Huy đồng ý ngay. Hai người tán gẫu thêm vài câu, sau đó gác máy.
Tần Vũ Phi ném điện thoại qua một bên, không có chút biểu cảm vui vẻ, cô ngẩn người nhìn chằm chằm bó hoa. Chợt mím môi nhướng mày, dáng vẻ không hề quan tâm. Vừa quay đầu, thấy Cừu Chính Khanh đang cầm ly nước đứng trước cửa phòng nhìn cô, thấy cô nhìn qua, anh ta không nói gì, cầm ly nước đi về phía phòng trà nước.
Hứ. Tần Vũ Phi lại càng không quan tâm. Cô bảo thư ký tìm một bình hoa thật đẹp tới để cắm hoa, bày trên bàn trà trong phòng làm việc của mình.