Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình

Chương 48 :

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Type: Hà Trâm



Bà Cố thấy hơi lúng túng. Bà nói với con trai ngày mai muốn đến đây mua đồ, ý là nói nếu con trai cũng dẫn Tần Vũ Phi đến mua sắm thì họ có khả năng sẽ tình cờ gặp nhau. Ám hiệu này chắc chắn con trai bà sẽ hiểu, anh muốn sắp xếp cho bà và Tần Vũ Phi gặp mặt, đương nhiên sẽ nắm bắt cơ hội này rồi. Cách này phải mất rất lâu bà mới nghĩ ra được. Bà thấy trước đây chê Tần Vũ Phi trước mặt con trai, thậm chí còn nói ra tin đồn cô từng sinh con ở Mỹ, tuy con trai không nói gì, bà cũng không tin anh ngốc đến mức chạy đến kể cho Tần Vũ Phi, nhưng bà vẫn thấy rất mất mặt.



Trước đó tỏ thái độ quyết liệt quá, giờ bảo bà đột ngột thay đổi thái độ bảo Tần Vũ Phi đến nhà ngồi chơi, bà thấy rất mất mặt. Hơn nữa đến nhà thì là chính thức đón nhận, thật ra bà vẫn không muốn lắm. Nói bà có thành kiến cũng được, cố chấp cũng được, dù sao bà vẫn thấy chuyện này nên chừa một đường lui mới tốt.



Vậy nên sau cùng sắp xếp chuyện này thành cuộc gặp mặt ngẫu nhiên là thích hợp nhất, không hẳn là chính thức, cũng không quá gượng ép, lại có thể tỏ ý bà đã đồng ý chuyện của hai người họ, còn có cơ hội xem thử Tần Vũ Phi. Cô gái này à, trước đây do bà không thích kiểu người như cô lắm nên thật sự không để ý. Giờ nếu con trai thích, bà cũng đành chấp nhận tìm hiểu về cô đôi chút.



Tuy chỉ là gặp mặt, nhưng bà Cố cũng rất để tâm. Bà định đến đây xem có gì thích hợp để mua làm quà hay không, rồi tìm xem có nhà hàng nào thích hợp để nói chuyện. Vậy thì ngày mai gặp mặt, bà có thể vờ như mình đi mua đồ, nhưng vừa khéo gặp được Tần Vũ Phi, thôi thì tặng cô làm quà, làm thế cho thấy không phải bà cố ý mua, nhưng cũng không thiếu quà gặp mặt cho cô. Chỗ dùng cơm cũng là nơi bà muốn đi, có thời gian thì đi cũng đi. Đúng phép lịch sự, lại không quá thân thiết, vừa hay nằm giữa xa lạ và thân thiết.



Chỉ là bà không ngờ, bà đến thăm dò trước lại vô tình gặp phải Tần Vũ Phi. Khó xử hơn là vì chuyến thăm dò này làm cho bà thấy ngại, sợ người khác nói bà quá để ý, cho nên bà không dẫn theo ai cả, bà không bị quấy rầy, từ từ đi dạo, từ từ suy nghĩ.



Bây giờ thì hay rồi, một mình bà gặp phải Tần Vũ Phi cũng đang đi một mình. Cả người đứng giữa giúp hóa giải gượng gạo cũng không có.



Hơn nữa thấy cũng thấy rồi, bà đâu thể lạnh nhạt nói “Tạm biệt” là xong được, nếu không ngày mai gặp nhau vừa tặng quà vừa cùng ăn cơm sẽ rất kỳ quái. Đúng thật là, bà Cố bắt đầu phiền não, kế hoạch bị rối hết cả rồi.



“Dạ, bác đến mua sắm ạ?” Tần Vũ Phi khó khăn lắm mới tìm được chủ đề để nói, thốt ra một câu biết rõ còn hỏi.



“Phải đó.” Bà Cố vừa trả lời vừa suy nghĩ xem tiếp theo nên nói gì, rất nhanh bà đã nghĩ ra. A Kiệt đâu rồi?”



“Anh ấy tăng ca ạ.”



“Ồ.”




“Được.” Bà Cố đáp rất sảng khoái, đề nghị này rất đúng ý bà. Ngồi một lúc là mọi người có thể tạm biệt nhau rồi.



Hai người vào quán ngồi uống ly nước. Tần Vũ Phi cười nói với bà Cố: “Cảm ơn bác đã tặng cháu bộ đồ này. Nói ra thì cũng ngại thật, thật ra hôm nay cháu đến đây mua sắm là muốn chọn quà thích hợp để tặng bác. Không ngờ, ngược lại để bác phải tốn kém rồi”.



“Khách sáo gì chứ, một bộ đồ thôi mà.” Bà Cố không để lộ ra biểu cảm gì, trong lòng lại khẽ động. Bà bảo sao mà lại trùng hợp thế, hóa ra con nhóc này cũng đến để thăm dò trước?



Tần Vũ Phi nói tiếp: “Cố Anh Kiệt nói với cháu, ngày mai bác muốn đến đây mua sắm, chúng cháu cũng đến, nói không chừng có thể gặp được bác. Cháu thì thấy rất căng thẳng, cháu lớn từng này cũng chưa từng gặp phụ huynh của bạn trai bao giờ. Cháu rất sợ biểu hiện không tốt, làm cho bác không thích. Vì cháu rất yêu Anh Kiệt, cháu cũng muốn có thể khiến cho bác thích cháu, anh ấy rất để ý đến cảm nhận của bác”.



Bà Cố nhìn Tần Vũ Phi. Cô hồi hộp cười khẽ, tiếp tục nói: “Vậy nên cháu mới nghĩ, hôm nay đến dạo loanh quanh trước, tìm một món quà để tặng bác, mua bộ quàn áo mới cho mình, làm tóc này nọ, ngày mai sẽ xinh đẹp hơn một chút. Sau đó khi gặp mặt, có thể tặng bác vài món bác thích, cùng ăn bữa cơm, có thể cùng bác trò chuyện một chút. Hôm nay lúc ra cửa, Anh Kiệt nhận được cuộc gọi từ công ty, đi giải quyết công việc mất rồi, cháu đành tự mình đến. Không ngờ lại gặp được bác. Xem ra tình báo của Anh Kiệt dò la chẳng kỹ gì cả”.



Bà Cố cười cười, cố ý nói: “Đâu ai quy định mua sắm phải đi vào ngày nào chứ, dù sao cuối tuần cũng rảnh rỗi, hôm nay muốn đi thì đi thôi”. Không thể không nói, bây giờ trong lòng bà rất vui, biết được hai đứa nhỏ này có ý muốn lấy lòng bà, bà thấy mình rất được nể mặt.



Cô lấy điện thoại ra, mở hình ra đưa bà Cố xem: “Bác ơi, lúc nãy cháu đi dạo một vòng, thấy vài thứ cũng hay lắm, nhưng không rõ bác thích cái gì, nên chụp hình lại định mang về hỏi ý Anh Kiệt. Đúng lúc bác ở đây rồi, bác xem xem có thích gì không, chúng ta cùng đi, cháu cũng mua món quà tặng bác, bác tặng cháu quần áo, cháu cũng tặng bác thứ bác thích, được không ạ?”.



Ngoài miệng bà Cố nói: “Bác cũng không thiếu thứ gì, cháu không cần khách sáo thế đâu”, nhưng vẫn nhận lấy điện thoại của Tần Vũ Phi xem.



Tần Vũ Phi kiên quyết sợ bà từ chối thật, vội vàng nói: “Cháu còn muốn mua cái áo khoác cho Anh Kiệt, lúc nãy còn thấy một đôi giày rất hợp với anh ấy. Hay là bác giúp cháu xem thử nhé?”.



Bà Cố xem những tấm hình trong điện thoại, quả thật là lúc nãy vừa chụp, những món đồ cũng không tệ. Con bé này đúng là có lòng. Tần Vũ Phi đề cao bà, dù bà có nghĩ gì trong lòng thì cũng sẽ thấy đắc ý. Lại nói muốn chọn quần áo cho con trai bà, thế là bà Cố làm bộ suy nghĩ một lúc rồi nhận lời.



Tần Vũ Phi thở phào, cảm thấy mình trong thời gian ngắn ngủi này đã vượt hết ải này tới ải khác. Rất muốn hét lên với Cố Anh Kiệt: “mau khen em, khen em cơ trí lại dũng cảm đi!”.