Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình

Chương 49 :

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Type: Hà Trâm



Tần đại tiểu thư cơ trí dũng cảm và bà Cố cùng nhau đi mua sắm.



Cô còn mang theo chút vui mừng và đắc ý.



Cô mua cho Cố Anh Kiệt một chiếc áo khoác, một đôi giày, còn có một cái cravat. Lúc chọn mua cô có ý hỏi bà Cố, nhưng thật ra cách nghĩ của bà Cố không giống cô lắm. Cô rất do dự, vừa muốn tỏ ra ngoan ngoãn để lấy lòng bà, vừa muốn mua kiểu dáng và màu sắc mà mình thích tặng cho người đàn ông của mình.



Cuối cùng cô cắn răng nói với bà Cố: “Cháu vẫn muốn mua cái này hơn”. Không được mua cái mình thích, sau này Cố Anh Kiệt mặc ở trước mặt cô thì cô khó chịu biết mấy, đến lúc đó không khéo lại nổi nóng nữa.



Bà Cố nhìn cô, cũng không kiên quyết theo ý mình: “Muốn thì cứ mua đi”.



Tần Vũ Phi rất vui, tức tốc trả tiền, đóng gói, lấy hàng. Cô thấy thật ra bà Cố rất tốt, không giành mua đồ cho Cố Anh Kiệt với cô, cũng không chỉ tay múa chân hay tỏ thái độ gì với ý kiến của cô. Mua đồ xong cô khoác tay của bà Cố đi rất nhẹ nhàng.



Nhưng bà Cố không phải chuyện gì cũng thuận theo ý cô. Cô có ý muốn mua quà tặng bà thì bị từ chối rồi. Cũng không nói thích hay không thích những món mà cô đưa bà đi xem, cứ một mực nói mình không thiếu gì cả.



Tần Vũ Phi thầm thở dài, không chút ngượng ngùng mà nghĩ: “Bác có thiếu chứ, bác thiếu một cô con dâu đó biết không?”.




“Được, cháu gọi đi.” Bà Cố đồng ý.



Tần Vũ Phi cầm điện thoại chạy ra khỏi nhà hàng, đứng ngoài tấm kính gọi điện thoại. Bà Cố thấy cô hưng phấn đến mức vừa nói vừa nhảy, vẻ mặt ửng hồng cười rất vui vẻ, cũng bất giác mỉm cười, đúng là đứa trẻ thật đơn giản mà. Bà có thể tưởng tượng được cô đang nói gì với Cố Anh Kiệt, chắc hẳn là nói bà không phản đối chúng thôi.



Bà Cố uống một ngụm nước, khẽ thở dài. Kế hoạch thật sự đảo lộn hết rồi. Rõ ràng không định như thế, rõ ràng muốn bảo con trai tiến triển chậm một chút, đợi nhìn rõ rồi mới nói, kéo dài thời gian, để chúng bình tĩnh một chút. Giờ thì hay rồi, tự bà mất bình tĩnh, âm thầm tỏ ý ủng hộ.



Một lát sau Tần Vũ Phi trở lại, vẻ mặt cười ngọt ngào hạnh phúc. Bà Cố nhìn mà có chút không dám tin, đây là cô gái bị đánh giá là kiêu căng bướng bỉnh, tính khí xấu trong mắt mọi người sao.



“Bác ơi, Cố Anh Kiệt nói nhất định sẽ tan sở trước năm giờ, anh ấy muốn ăn cơm cùng bác. Chúng ta về chỗ anh ấy được không, cháu có học làm vài món từ chỗ đầu bếp nhà cháu, bữa tối để cháu làm cho ạ.” Tần Vũ Phi hứng chí bừng bừng, đúng là vui đến quên trời quên đất. Lúc nãy cô nói với Cố Anh Kiệt, cô chỉ mất nửa ngày đã giải quyết xong ải của mẹ anh, anh thiếu chút nữa thì không tin, sau đó thì liên tục khen cô lợi hại. Tần Vũ Phi cũng thấy mình rất lợi hại, cô muốn tiếp tục thể hiện.



Cô biết nấu ăn? Bà Cố không tin lắm. Lúc này điện thoại reo lên, bà cầm lên xem, là tin nhắn Cố Anh Kiệt gửi đến, trong đó chỉ có ba chữ đơn giản: “Cảm ơn mẹ!”.



Bà Cố chợt thấy ấm áp trong lòng. “Được thôi.” Bà nhận lời, “Vậy thì đến chỗ A Kiệt ngồi một chút đi”.



Tần Vũ Phi cười rất tươi, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đề nghị này của cô sẽ trở thành một thảm họa nho nhỏ, sau cùng còn biến thành một trận phong ba.